Cậu tò mò bèn tiến lại gần hỏi thăm :
- Ê ! Cậu bị sao thế ?
Cậu thanh niên đối diện ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập nỗi buồn.
- Tôi vừa cùng người yêu cãi nhau. Haizzz.
Hiếu thấy thanh niên có vẻ có nhiều tâm sự nên ngồi xuống giới thiệu :
- Tôi tên là Hiếu. Chuyện trai gái cãi nhau bình thường mà, quan trọng phải biết xử lý như nào thôi.
- Tôi tên là Hiro. Với cậu không hiểu thì đừng có nói.
- Thế đi tắm với bọn tôi đi, tâm sự với nhau để giải quyết chuyện của cậu.
- Ờm…Cũng được thôi.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc. Do Hiếu đang muốn làm quen với nhiều người mà lại gặp ngay anh bạn buồn tình nên cậu mới có vẻ nhiệt tình.
Hiro chán nản đi theo sau lưng cậu đến kho hàng. May sao trên đường đều đông người nên Hiro mới không nghi ngờ Hiếu có mục đích xấu.
Đến nơi thì Đức Cảnh đã đợi sẵn, họ đã hẹn nhau chiều đi tìm nhà tắm sớm. Giải thích qua loa một chút để Đức Cảnh hiểu rồi cả ba cùng lên đường.
Nhưng cuối cùng lại phải nhờ Hiro dẫn đi vì cả hai đều không biết đường.
Nhà tắm công cộng ở nơi này đúng chất là nhà tắm công cộng, nam nữ tắm chung một hồ nước.
Đương nhiên vẫn có phòng tắm riêng nhưng không to bằng bồn tắm chung.
Nước bồn tắm chung rất mát mẻ, sạch sẽ nhưng được trang bị thêm hiệu ứng chống nhìn xuyên nước.
Tắm rửa kĩ càng, gội đầu rồi ba người mới xuống bồn, giờ này có khá nhiều người tắm rửa.
Hiro dưới sự gạ hỏi liên tục của Hiếu liền kể :
- Tôi và bạn gái Mira của mình mới yêu nhau được hai tháng nhưng chúng tôi đã thích thầm nhau từ rất lâu. Cô ấy là người rất xinh đẹp, hiền hậu, hung dữ nhưng rất quan tâm đến tôi. Nhà cô ấy bán hoa nên tôi thấy cô ấy giống như ‘Nữ Hoàng loài hoa’ vậy, nữ hoàng của lòng tôi.
Hiro dừng một chút, ậm ờ rồi nói tiếp :
- Cho đến ngày hôm qua tôi không tìm được cô ấy ở bất kì đâu dù đã có hẹn với nhau từ trước. Đến tối khi đi ngang qua nhà cô ấy thì mới thấy cô ấy cảm ơn một người đàn ông cao to, da đen kịt, vạm vỡ. Ông ta chính là Deidoro, kẻ nổi tiếng hung tàn, là trùm của một tổ chức hắc ám trong thị trấn và đặc biệt ông ta là một kẻ háo sắc.
Nói đến đây Hiro liền òa khóc :
- Huhu. Tôi sợ cô ấy đã bị hắn ta lừa mất rồi. Chúng tôi còn chỉ mới nắm tay và hôn nhau thôi mà. Huhu.
Ánh mắt của Hiếu và Đức Cảnh tràn ngập vẻ khó xử ‘Vl ! Nhà bán hoa…Khổ anh bạn này rồi’.
Hiếu vốn là một kẻ rất ghét việc bị phản bội. Điều đó bắt nguồn từ những bộ truyện, phim NTR. Nếu yêu người khác thì cũng không sao nhưng đây nữ chính cứ cho kẻ khác ‘làm’ rồi miệng thì nói yêu nam chính.
Đặc biệt hơn là não bộ của nữ chính, rất dễ dàng bị dụ dỗ. Lòng thì thầm xin lỗi nam chính nhưng miệng lại gọi tên người khác.
Thế là từ đó Hiếu đã tham gia hội ghét NTR. Tình cảnh của Hiro lại khá giống…à không rất giống kịch bản của một bộ NTR.
Nam chính yêu đuối, nhút nhát, có một cô người yêu cực kì xinh đẹp. Rồi một ngày tình cờ thấy cô người yêu đi cùng với một tên to con, bụng phệ hoặc một tên da dám nắng.
Theo miêu tả thì tên Deidoro đó thì…khả năng cao cô nàng người yêu của Hiro mồm đã gọi tên của người khác.
Nghĩ là vậy nhưng Hiếu vẫn an ủi Hiro :
- Bình tĩnh nào chàng trai trẻ. Nhỡ đó chỉ là hiểu lầm thì sao ? Cậu kể rõ hơn về người yêu của cậu đi.
Hiro mắt vẫn còn đỏ, buồn bã nói :
- Cô ấy tên Mira. Tính cô ấy rất hoạt bát, hòa đồng với tất cả mọi người và rất ghét người xấu. Đáng lẽ ra cô ấy không có khả năng nào đi cùng với Deidoro – kẻ tàn ác nhất thị trấn.
Đức Cảnh – một kẻ già đời gặng hỏi :
- Thế nhà cô ấy có nợ nần gì không ? Bố cô ta có phải là kẻ mê cờ bạc hay nhà vay mượn số tiền gì không ?
Hiro nghĩ ngợi rồi cũng trả lời :
- Bố cô ấy là một người rất tốt, không đam mê cờ bạc, gái gú hay bất kì điều gì dẫn đến nợ nần số tiền lớn. À mà tôi từng nghe thấy ngày trước khi bố cô ấy từng làm nghề vận chuyển giống hai người đã từng làm rơi vỡ mất món đồ rất quan trọng, đắt đỏ và quý hiếm. Hmm..Nhớ không nhầm đơn hàng đó của Dei…Deidoro.
Ba người chợt im lặng. Hiro lòng như tro nguội, hai người kia cũng không biết nói gì. Ngâm thêm một lúc, Hiro ảm đạm đứng dậy rời đi.
Hiếu và Đức Cảnh vội đứng dậy, theo ra ngoài. Nhìn bóng lưng khổ sở của thiếu niên cả hai đều thấy đồng cảm nhưng họ cũng không thể đi gϊếŧ Deidoro hoặc trả nợ hộ.
Cuộc sống của họ còn chưa dư dả đến mức đó, với có tiền rồi thì chưa chắc họ đã trả được một món đồ ‘quan trọng, đắt đỏ và quý hiếm’.
Hiếu gọi lại Hiro :
- Bây giờ chúng tôi không giúp được cậu nhưng có muốn cùng chúng tôi mạnh lên để cứu cô người yêu Mira không ?
Hiro quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập nhiệt huyết :
- Có ! Tôi muốn mạnh lên. Tôi sẽ cứu Mira.
Hai người xin địa chỉ nhà của Hiro rồi chào tạm biệt cậu ta, hứa hẹn sẽ sớm đến tìm cậu.
À mà Hiro là người đã trả tiền cho cả ba người…Một người tốt bụng như vậy nên có một tình yêu tốt đẹp.
….
Hiếu và Đức Cảnh trở lại nhà trọ, họ kiểm kê số tiền đã kiếm được trong ngày.
Đạt chỉ tiêu một ngày mỗi người kiếm được 100G, thời gian buổi chiều làm thêm họ kiếm thêm 70G.
Giá phòng trọ ở đây một ngày là 80G. Vì thời gian ba ngày ở miễn phí sắp hết nên cả hai sẽ phải để lại sẵn 200G lo tiền thuê trọ.
Số tiền còn lại sẽ được dùng cho ăn uống và tắm rửa.
Sau hai ngày, Lục đã quay trở lại, trên mặt anh ta tràn ngập ý cười. Lục khá bất ngờ vì hai người nhanh hòa nhập và có thể kiếm tiền, không lo đến chỗ ăn, chỗ ngủ.
Trong hai ngày này Hiếu và Đức Cảnh cũng đã dần hòa nhập với Thị Trấn Begun.
Lục nói rõ ý đồ của mình :
- Đội trưởng John đã tuyển thêm người thành công. Hội Thợ Săn Vic một lần nữa sống lại nên tôi sẽ hướng dẫn hai người làm thợ săn.
Đức Cảnh nói :
- Vốn đã muốn từ bỏ công việc nặng nhọc, chán ngắt kia rồi.
Rất nhiều người đàn ông đều muốn tìm kiếm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mạo hiểm và trùng hợp thay cả Hiếu và Đức Cảnh đều là người như vậy.
Đương nhiên mục đích chính vẫn là mạnh lên nhanh chóng.
Lục dẫn cả hai người đi mua vũ khí và giáp trụ khác vì đồ họ lấy được từ đám Ma Cà Rồng tót nhất không nên dùng để tránh dẫn họa vào thân.
Số tiền mua hai phần giáp trụ khá đắt đỏ, lên đến 2000G. Đối với cả hai số tiền đó họ cũng có nhưng không phải bây giờ.
Lục biết điều đó nên chủ động trả tiền hộ, số tiền đó về sau hai người từ từ trả cũng được. Từ đầu cậu đã sẵn ý mua hộ cho cả hai.
Trên đường đến hội Hiếu không nhịn được hỏi :
- Ê Lục ! Cậu có người yêu rồi à ?
Trong một lần đi giao hàng, cậu tình cờ nhìn thấy Lục cùng một cô gái tóc vàng ôm ấp nhau trong rừng cây nhân tạo.
Lục thong dong đáp :
- Cậu nhìn thấy chúng tôi à ? Đấy là cô vợ sắp cưới của tôi, tên là Xvim. Lúc nào đó tôi sẽ giới thiệu hai người với cô ấy.
Đến Hội Thợ Săn Vic, Lục hướng dẫn cả hai đăng kí trở thành thành viên của hội. Cả hai đều chung đội với Lục để tiện chiếu cố nhau về sau.
Đối với Lục, Hiếu và Đức Cảnh đều là những người có phẩm chất tốt, sẵn sàng vì đồng đội. Điều đó là thứ ‘xa xỉ’ ở hành tinh này.
Hiếu là một người có tiềm năng rất lớn, chung đội với cậu là một điều có lợi đối với Lục.
Đối với Hiếu và Đức Cảnh, Lục là người giúp đỡ suốt từ lúc đến hành tinh này. Nên cậu ta là một người có thể tín nhiệm được.
Cũng từ đây, câu chuyện về ba người được mở ra. Một câu chuyện đầy nghĩa khí, hào hùng, tình cảm bằng hữu, chí cốt, phấn chấn lòng người.
Hiếu hỏi thăm Lục về địa điểm Hiro ở và kể cho cậu ta về chuyện của Hiro. Lục không thể không nhíu mày, cậu ta cũng có người yêu, bây giờ là vợ sắp cưới nên phần nào đồng cảm với Hiro.
Nhà của Hiro ở sâu trong một con hẻm tăm tối dù là ngày hay đêm, đằng sau một nhà hát lớn.
Lúc ba người đến Hiro vẫn còn đang say sưa ngủ, gọi mãi mới xuống mở cửa, mắt lim dim, thỉnh thoảng lại ngáp.
Khi biết họ chuẩn bị ra ngoài đi săn thì cậu ta mới tỉnh táo hẳn, vội chạy vào nhà lấy áo giáp và vũ khí đã chuẩn bị từ trước.
Trước giờ Hiro vẫn sống nhờ công việc phục vụ trong nhà hát lớn. Khi thấy Hiếu nói sẽ cùng cậu mạnh lên nên một phần đoán được ra ngoài đi săn.
Sau ngày hôm đó, Hiro đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tinh thần và trang bị.
Bốn người ra khỏi thị trấn, băng qua đồng cỏ xanh mướt rồi xâm nhập Rừng U Ám.
Lục, Hiếu và Đức Cảnh lúc này đây vẫn còn khá sợ, vừa lại gần, mấy người đã đề phòng hết sức. Hiro có chút lo sợ nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi niềm khát khao sức mạnh, tò mò khó cưỡng.
Vì Đức Cảnh và Hiro vẫn còn yếu đuối như người bình thường nên mục tiêu của đám chính là tăng sức mạnh của hai người.
Đẳng cấp của Hiếu là 48, mạnh hơn đa số những người ở lâu trong Thị Trấn Begun. Còn Lục, đẳng cấp của cậu ta là 60.
Con mồi đầu tiên của họ chính là loài quái vật bò sát, gầm cách mặt đất tầm 15cm, chiều dài cơ thể lên đến 3m, chiều ngang như một người trưởng thành.
Nó có màu da xanh rêu, mắt lồi, lưỡi dài chấm xuống đất, một con Thằn Lằn Khổng Lồ.
Đối với Hiếu và Lục, loại quái vật này chẳng nhằm nhò gì nhưng với hai người còn lại là một đối thủ khó nhằn, dễ bị phản sát.
Lục lần lượt chỉ dẫn họ :
- Muốn săn một con mồi thành công, đầu tiên phải chú ý đến nó là giống loài nào. Sau khi hiểu rõ đặc điểm của loài mới có thể bắt đầu tấn công. Tiếp đó phải lựa chọn góc độ tấn công từ đằng sau. Ưu tiên một phát dứt khoát nhắm thẳng yếu điểm.
Lục chỉ về con Thằn Lằn Khổng Lồ :
- Đối với loài này mấy người phải nhằm thẳng vào cổ, phần giống như mang ở loài cá ấy. Một đòn tấn công thẳng vào chỗ đó sẽ khiến nó chết ngay lập tức. Khi tấn công đặc biệt chú ý đến đuôi và lưỡi của nó.
Cậu ta để ý đến Hiro có trang bị cung bèn hỏi :
- Cậu có biết sử dụng cung không ?
- Biết một chút. Ngày thường tôi hay lôi cung ra bắn giải trí.
Hiro cầm cung, một mắt nhắm lại, ngắm nghĩa thật cẩn thận. Cậu đang đứng ở một góc khá đẹp để tấn công.
Vυ't…Tiếng tên rời cung…Phập….Âm thanh mũi tên đâm xuyên qua lớp mang, con vật lăn ra chết ngay lập tức.
Đến lượt Đức Cảnh, Lục chọn cho anh ta hai còn quái vật cao gầy xám xịt, hai tay có những ngón dài bất thường, cực kì bén nhọn.
Lục nói với Đức Cảnh :
- Loài Viji thường đi theo bầy nên khó để tìm ra một con đơn lẻ. Nhìn chúng khá đáng sợ nhưng lực chiến không quá cao. Chỉ cần giữ không bị móng vuốt của chúng làm bị thương là cậu đã thắng hơn nửa rồi.
Đức Cảnh nặng nề gật đầu, khác với Hiro có thể tấn công từ xa, việc tấn công tầm gần có quá nhiều nguy hiểm.
Nhưng Đức Cảnh trước đây vốn là một tên giang hồ chợ búa, đâm chém cũng nhiều lần, máu của mình hay của người khác cũng là chuyện bình thường với anh ấy.
Đức Cảnh cố đi chậm nhất có thể, khi đến sau lưng của một trong hai tên Viji thì anh ta lao ra.
Tay cầm đao chém ngang hướng thẳng vào cổ. Đao là loại vũ khí có lực tấn công cao hơn, cứng cáp hơn so với kiếm.
Đòn đánh thường của đao là bổ và chèm không có đâm như kiếm. Đao cũng là đồ Đức Cảnh hay dùng khi đi chém người.
Con Viji bị chém không kịp phản kháng liền đứt đầu. Đầu của nó bay lên không trung và máu thì bắn ra như suối, một loại máu màu đen đậm đặc.
Chém xong Đức Cảnh liền giơ chân đạp thật mạnh về con Viji còn lại phòng bị nó tấn công ở khoảng cách quá gần.
Nhưng cũng vì thế mà Đức Cảnh giờ chỉ có thể mặt đối mặt tấn công nó. Lục đã giơ sẵn nỏ, ngắm chuẩn con quái để đề phòng chuyện xấu.
Viji lao đến, dáng hình lẻo khẻo, gầy trơ xương của nó di chuyển cực kì nhanh và quỷ dị.
Đức Cảnh tim rung như trống, cố gắng quan sát hành động của nó. Khi con quái vật giơ tay quét ngang định đâm xuyên cổ họng nhưng anh ấy đã kịp thụp đầu xuống.
Người nằm ngang, chân quét trụ khiến con quái lập tức ngã nhào ra đất. Tay phải nó chống kịp xuống đất, đẩy một lực cực mạnh bay lên không trung, xoay người, tay nhắm thẳng vào tim của Đức Cảnh.
Đức Cảnh đang nằm dưới đất chưa kịp đứng dậy, không có khả năng để né đòn.