Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Chương 10: Lâu đài Ma Cà Rồng

Đúng vậy ! Không biết từ lúc nào họ đã bị phát hiện. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Xung quanh họ đang bị lũ Ma Sói bao vây. Chúng vừa trói, vừa vận chuyển đám người – giờ đây đã là tù binh – trên vai nhìn sang bên này.

Mắt chúng đều đỏ như máu, con nào con nấy cũng dính đầy máu tươi. Móng vuốt của chúng còn vướng đống thịt, nội tạng con người khi xé xác họ.

Lòng Hiếu ảm đạm như tro nguội. Ngọn lửa trong tim cậu đã dập tắt.

Tên Ma Sói đứng trước mặt bốn người giờ mới lên tiếng. Hắn nói với giọng thật sự rất khàn, đặc. Nghe giống như giọng của một người vừa khỏi ốm nhưng to, rõ ràng, có lực.

- Chúng mày thật sự rất may đấy, trốn lâu như vậy mà không bị phát hiện. Do bọn tao đã ăn no nên chúng mày sẽ được sống thêm một quãng thời gian nữa. Vui đến phát khóc đúng chứ ?

Con sói dạng người cao to, kinh khủng đang đứng trước mặt Thiên Hiếu đùa cợt, khinh thị khiến cậu cảm thấy sôi máu. Nó không gϊếŧ cậu luôn thì cậu sẽ tìm cách trốn ra, mạnh lên rồi gϊếŧ chết chúng

Biết không thể chạy trốn nên bốn người đều mặc kệ cho con Ma Sói đó trói lại. Nó dẫn cả bốn người đến chỗ đám người đã tập trung từ trước.

Đa số những người ở đây đều là những con người yếu đuối được giữ lại để làm thức ăn dự phòng.

Ngoài ra, một số con người có thực lực mạnh như John, Cadric đều được giữ lại. Thiên Hiếu không hiểu tại sao lũ Ma Sói lại không gϊếŧ quách những người mạnh đề phòng họ làm loạn ?

Sau đó, chúng dẫn đám người đi sâu vào trong rừng. Trên đầu, ánh sáng đỏ từ Trăng Máu càng khiến cảnh vật thêm đáng sợ.

Những người có lực chiến mạnh đều bị đám Ma Sói cho ngửi một chất bột gì đó khiến họ không thể phát lực. Điều này càng làm họ thêm tuyệt vọng.

Như một đám mây giông đen kịt đang nằm trên đầu mỗi người khiến họ ngột ngạt, khó thở.

Ai cũng hiểu số phận khi rơi vào tay lũ Ma Sói tàn bạo này. Trước kia đã có vài vụ loài người khi đi ngang qua khu rừng bị Ma Sói tấn công.

Đám thợ săn chắc chắn biết điều đó nên đã tập trung một đội ngũ lớn con người nhưng vẫn bị lũ Ma Sói tấn công tập kích.

Điều đáng ngờ ở đây là tại sao chúng biết có bao nhiêu người để kéo đến đông Ma Sói như vậy ?

Nếu chỉ là một, hai con hoặc cùng lắm một nhóm đi săn thì họ cũng không có chút nào lo sợ. Đợi đến lúc chúng quay trở lại thì họ đã đi được xa rồi.

Vì tăng thêm tính an toàn họ cố tình chọn địa điểm dừng chân cách khu vực Ma Sói khá xa để chuẩn bị cho cả một đoàn đường dài ngày mai.

Đến lúc trời sáng họ sẽ trực tiếp vượt qua lãnh địa Ma Sói. Ban ngày sức mạnh của chúng sẽ không cường đại như ban đêm.

Tự tay lên kế hoạch John đương nhiên biết kế hoạch của mình rất tốt và chỉ có một số thành viên trong nhóm thợ săn biết.

Sự việc xảy ra John lờ mờ đoán được môt điều gì đó.

Khu rừng đáng lẽ ra phải có rất nhiều nguy hiểm ẩn nấp như bầy sói nhưng giờ lại không thấy tăm hơi. Có lẽ đám Ma Sói này chính là bá chủ của khu rừng này.

Không một ai nói chuyện, đám Ma Sói cũng không nói gì, lẳng lặng đề phòng xung quanh.

Trải qua những chuyện vừa rồi nên có một số người bình thường chân, tay nhũn ra cộng với việc họ đã đi một quãng đường dài từ sáng mà không được nghỉ nên giờ đây họ khó lòng mà di chuyển tiếp.

Từng người bắt đầu khuỵu chân xuống, thở nặng nhọc. Một tên Ma Sói nhướng mày, nhanh như chớp móng vuốt sắc bén của hắn đã xuyên qua họng của một người trong số đó.

Họ sợ hãi tột cùng rồi lại bắt đầu di chuyển. Đi đến chết.

Hiếu nhìn biểu cảm của từng người một. Hiếu nghĩ đến chuyện có nội gián trong con người.

Cậu lờ mờ nghĩ vậy vì cậu tin những tên thợ săn già đời không thể không tính trước việc Ma Sói tấn công.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng là do cậu rảnh. Đúng vậy do cậu đang rảnh nên mới nhìn mọi người xung quanh để gϊếŧ thời gian.

Một quãng thời gian trôi qua, Thiên Hiếu ước chừng được 30 phút thì biến cố xảy ra. Khi cậu còn đang không biết chuyện gì xảy ra thì đám Ma Sói đã dừng lại và vào sẵn tư thế chiến đấu.

Chúng thì thầm :

- Lũ Ma Cà Rồng đến rồi ! Sao chúng lại biết được hành tung của ta ?

Dứt lời, đám Ma Sói quay lưng hướng về lẫn nhau, cẩn thận dò xét xung quanh. Chúng đang gặp bất lợi vì giữa khu rừng đầy cây như này thật sự có quá nhiều chỗ ẩn nấp.

Bọn nó còn đang ở trong tình trạng ‘địch trong tối, ta ngoài sáng’

Tên Ma Sói trông có vẻ khá giống thủ lĩnh lên tiếng trấn định tất cả :

- Bình tĩnh thôi những người anh em. Khu rừng này càng có lợi cho ta hơn lũ Ma Dơi đó mà.

Đột nhiên một tiếng Kíttttttttttttt vang lên trong không gian tĩnh mịch. Tiếp đó là nhiều tiếng Kít nữa và thêm vào đó là tiếng Phạch….Phạch như tiếng vỗ cánh.

- Chúng đến. Tên Ma Sói vội la lên.

Từ sau những gốc cây, tán lá là một đám dơi bay ra. Số lượng của chúng thật sự rất lớn khiến người ta phải tê cả da đầu.

Từng con dơi nhanh chóng biến thành những con Ma Cà Rồng nhẹ nhàng lướt trên không trung.

Chúng như những bóng ma ảo ảo, ma mị trong màn đêm Trăng Máu. Một con Ma Cà Rồng nói với giọng phấn khích :

- Chúng mày chết chắc rồi lũ Ma Chó.

Giống loài Ma Sói cực ghét việc bị gọi là chó. Loài chó vốn dĩ là những con sói thấp hèn đã bị thuần chủng, giữ nhà và ăn cơm thừa của con người. Huống chi loài Ma Sói còn là giống loài cao quý, mạnh mẽ hơn sói nhiều lần.

Ma Cà Rồng và Ma Sói ở điện ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết Trái Đất luôn là thiên địch của nhau.

Ở khu rừng này có lẽ cũng xảy ra tình trạng như vậy. Không biết điều đó là từ xa xưa hay do sau này hai loài xảy ra xô xát vì đều muốn làm bá chủ mà chúng đã ghét nhau đến tận xương, tủy.

Điều đó còn được dùng để răn dạy những thành viên mới của cả hai loài. Một trong những lời chúc phổ biến nhất là chúc sau này lớn lên gϊếŧ được nhiều giống loài thiên địch.

Những con Ma Cà Rồng mặc trên mình một bộ áo choàng đen như ma, như quỷ liên tục bay nhảy trên không trung. Hình dáng của chúng khá giống với Ma Cà Rồng trong những bộ phim của Trái Đất.

Mắt chúng khá giống con người khác với loài Ma Sói mắt đỏ nhưng lại có con ngươi màu vàng ma quái. Miệng có hai cái ranh năng nhọn hoắt. Mặt trắng bệch. Tai nhọn như tai loài dơi.

Vũ khí của chúng là kiếm, một loại kiếm trông không có gì đặc sắc. Ngoài ra, chúng còn sở hữu một số cung thủ đang không ngừng bắn gϊếŧ những con Ma Sói.

Thực lực của Ma Sói và Ma Cà Rồng khá là ngang cơ nhau. Ma Sói có sức mạnh to lớn và khả năng phòng ngự cao hơn, Ma Cà Rồng lại có khả năng nhanh nhẹn và uyển chuyển hơn.

Thiên Hiếu thoáng nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ, ngạc nhiên một cách bất thường rồi lo sợ của Cadric. Như kiểu hắn ta nãy giờ đều đang giả vờ lo sợ vậy.

Theo Hiếu Ma Sói và Ma Cà Rồng đều sở hữu một bàn tay rất khỏe. Ở Ma Sói điều đó thể hiện ở móng vuốt sắc nhọn, Ma Cà Rồng cũng có móng tay rất dày và dài nhưng lực đấm của họ lại là thứ vũ khí mạnh nhất.

Nếu trong một trận chiến cân bằng thì Ma Sói và Ma Cà Rồng có thể đánh nhau rất lâu nhưng tiếc thay số lượng của Ma Cà Rồng lại khá nhỉnh hơn Ma Sói.

Tên cầm đầu đám Ma Sói thấy tình hình không ổn liền vội vàng ra lệnh rút lui. Đám Ma Cà Rồng cũng không truy đuổi đến cùng.

Trong rừng Ma Sói là loại di chuyển nhanh nhất. Nếu đuổi theo chưa chắc đã đuổi kịp, đánh thì sẽ có khả năng thương vong cao. Tồi tệ hơn nếu rơi vào bẫy rập của chúng.

Cadric nhìn theo bóng lưng của đám Ma Sói. Khuôn mặt của hắn trông rất ảm đạm nhưng hắn cũng không có phản ứng thêm gì nữa.

Đám người lúc này còn chưa kịp hoảng hồn. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đám Ma Cà Rồng vừa xuất hiện thì lũ Ma Sói chỉ đánh tượng trưng rồi tháo chạy ngay lập tức.

John nhìn đám Ma Cà Rồng từ từ lại gần khẽ thở dài. Chẳng biết ông đã làm gì mà đen đến vậy.

Chuyện bị Ma Cà Rồng hay Ma Sói bắt làm tù binh cũng không khác nhau là mấy. Một bên là bị ăn thịt, một bên là bị hút máu từng ngày một hoặc sẽ ‘được’ hai giống loài ấy chăn nuôi như gia súc.

Hiếu cũng như tất cả mọi người. Khuôn mặt cậu tràn ngập sự hoang mang. Chuyện xảy ra khiến cậu cảm thấy khá tức cười.

Thế giới này quả thật rất thú vị.

Sau đó đoàn người lại bị dẫn đi sâu vào trong rừng theo một hướng khác nhưng thay vì Ma Sói lại là Ma Cà Rồng.

Suốt cả chặng đường chúng không nói với nhau một câu nào. Khi có một người dừng chân vì quá mỏi mệt chúng liền thẳng tay gϊếŧ, môi không hé nửa lời.

Có lẽ chúng là giống loài máu lạnh, tàn bạo, cũng có thể chúng không muốn giao tiếp với một đống thức ăn dự trữ.

Giống như con người vậy, chẳng ai đi nói chuyện với thức ăn bao giờ.

Đi được một quãng nữa Thiên Hiếu cảm thấy đã thấm dần mệt mỏi. Cậu nhìn sang Thúy Lan, quả nhiên cô nàng đã sắp không đi được nữa.

Đều là người chung dòng máu người Việt cậu không muốn thấy Thùy Lan bị gϊếŧ rồi bị vác trên lưng của Ma Cà Rồng.

Hiếu khẽ nói với Đức Cảnh :

- Anh ơi ! Thúy Lan sắp không trụ được nữa rồi. Anh cõng em ấy một lúc đi, rồi khi nào mệt thì đến em cõng. Hai anh em cứ vậy luân phiên nhau.

Đức Cảnh gật đầu, quay sang nhìn Thúy Lan ra hiệu hãy trèo lên lưng của mình.

Thúy Lan biết bây giờ không phải lúc khách sáo. Cô mệt nhọc trèo lên lưng Đức Cảnh.

Đức Cảnh cõng Thúy Lan một lúc cũng mệt bở hơi tai. Nhưng anh vẫn gắng cõng thêm.

Hiếu nhận ra điều đó. Có lẽ Đức Cảnh sợ Hiếu mệt nên mới gắng sức như vậy.

Cậu vội khuyên :

- Anh cõng vậy thôi để em cõng tiếp. Nếu anh gắng sức quá thì còn đâu sức để thoát thân.

Mãi đến lúc này Đức Cảnh mới nhẹ nhàng để Thúy Lan xuống đất. Cứ thế hai anh em thay phiên nhau cõng Thúy Lan chỉ vì một điều đơn giản cô ấy là người Việt Nam, máu đỏ da vàng.

Ban đầu Hữu Minh cũng muốn cõng Thúy Lan để san sẻ với hai người. Nhưng rồi tự mình nhận ra bản thân còn không tự lo được nên đành thôi.

Hai anh em thay phiên cõng Thúy Lan được vài lần rồi dừng lại. Một phần Thúy Lan đã đỡ mệt có thể tự đi được, phần còn lại là do Đức Cảnh và Thiên Hiếu sắp không còn sức lực.

Nếu hai người cõng tiếp thì người không đi và bị gϊếŧ trước là hai người bọn họ.

Đường đi trong rừng sâu thẳm, tối tăm và lạnh lẽo. Không biết qua bao lâu họ bắt đầu thấy trước mắt dần sáng lên.

Những cây to lớn với chằng chịt tán lá bớt đi hẳn nhường chỗ cho tia sáng của ánh trăng len lõi xuống.

Đám Ma Cà Rồng dẫn mọi người băng qua khu rừng. Cuối cùng tất cả đã ra khỏi rừng, rời khỏi khu rừng khiến tất cả thờ phào một hơi.

Nhưng họ lại bị bất ngờ trước sự tráng lệ của một lâu đài cổ xưa. Lâu đài cổ xưa ở giữa khu rừng ít ai đặt chân tới được bao phủ bởi rừng cây và quái vật.

Rêu xanh trên tường thành lâu đài chứng minh sự tồn tại của nó với thời gian.

Cũng như những lâu đài khác mà Hiếu từng thấy, lâu đài này mang một vẻ xa hoa, tráng lệ nhưng khiến người lạnh sởn tóc gáy.

Dưới ánh trăng màu đỏ càng khiến nó âm u, kì dị.

Họ đã đến tòa lâu đài của Ma Cà Rồng.

Chúng dẫn tất cả vượt qua cổng thành được phòng bị sâm nghiêm rồi đến tầng hầm. Ở đây họ bị chúng chia thành từng phòng, cứ 7 người một phòng rồi nhốt lại.

Thật may khi cả bốn người đều chung một phòng giam. Ở cùng phòng với họ có một gia đình nhỏ ba người gồm bố, mẹ và một đứa con gái còn rất nhỏ.

Đứa bé sợ hãi đến mức ngất xỉu khắp đường đi và giờ nằm gọn trong cái ôm của mẹ. Người bố liên tục trấn định hai mẹ con như đang tự trấn an chính bản thân.

Do đêm đã muộn và quá mệt mỏi nên cả bốn người đều nằm lăn ra nền đất lạnh lẽo để ngủ. Đương nhiên họ sẽ thay phiên nhau ngủ, ba người ngủ một người canh gác.