Thời gian quay trở lại khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Đám người nói chuyện một lúc rồi quay đầu đi ngủ.
Hữu Minh đương nhiên là người thật thà. Cậu ta cũng chẳng có ý đồ gì xấu với Thùy Lan.
Cậu quay mặt về phía lưng của Thiên Hiếu rồi cũng lịm đi.
Thiên Hiếu cũng ngủ. Cậu đang mơ thấy bố mẹ, những người thân quen của mình.
Trong mơ có lẽ là quãng thời gian sau khi cậu chết. Cậu mơ thấy người thân, bố mẹ và em trai đang trong đám tang chính bản thân cậu.
Cậu thấy họ nói với nhau những điều gì đó rồi họ khóc cậu cũng cảm thấy buồn.
Nước mắt cậu cũng không tự chủ được mà tuôn ra rồi cậu mơ đến quá khứ. Mơ thấy một người con gái, mơ thấy quãng thời gian tươi đẹp của thời học sinh.
Cậu mong muốn chờ mong đời sống đại học, chờ mong một tương lai tươi sáng nhưng tất cả đều đã chấm hết.
Giờ đây cậu đang ở một nơi khác. Một nơi thậm chí còn không phải là Trái Đất.
Rồi trong mơ cậu cứ lửng lơ trôi nổi trong khoảng không gian đen kịt và vô tận cho đến khi tỉnh giấc.
Thiên Hiếu bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào náo nhiệt, những tiếng va chạm của vũ khí, những tiếng thét gào.
Cậu ngồi bật dậy mắt nhìn xung quanh. Lúc này Đức Cảnh, Hữu Minh và Thùy Lan cũng đã thức dậy.
Thùy Lan lo lắng nhìn xung quanh :
- Chuyện gì ? Chuyện gì đã xảy ra vậy ?
Hữu Minh mỏi mệt lắc đầu :
- Không biết nữa. Hình như xảy ra chuyện gì đó không được ổn.
Đức Cảnh nói :
- Mấy đứa từ từ để anh ra ngoài xem có chuyện gì.
Đức Cảnh mở cửa lều nhìn một chút rồi đi ra ngoài. Thiên Hiếu lo lắng Đức Cảnh sẽ xảy ra chuyện nên vội vã theo sau.
Khi vừa ra khỏi cửa lều đập vào mắt cậu là ánh lửa từ các lều trại, những vết máu bắn tung tóe trong không gian, những mũi tên, những đường kiếm, những quả cầu lửa.
Ngoài tiếng la hét hét gào con người còn có những tiếng sói tru sởn gai ốc.
Thiên Hiếu cảm thấy mọi thứ xung quanh thật hỗn loạn. Một người sống sờ sờ bị con quái vật với vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua người. Một người rồi lại một người, lại có thêm người nữa bị gϊếŧ chết.
Cậu thở hồng hộc, tim đập liên hồi, máu đang không ngừng di chuyển khắp người, cậu cảm thấy hơi choáng váng vì não bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mắt hơi mờ mờ, nhòe rồi lại rõ.
Cậu cố định hình lại suy nghĩ và tâm tình để thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
Chỉ một chút cậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Lũ quái vật dạng Ma Sói, chúng rất to cao phải cao hơn 2 mét, bề ngang phải gấp 2 lần người trưởng thành.
Đầu sói, thân người lông lá, trên tay móng vuốt sắc bén. Đặc biệt, chúng đều mặc trên người áo giáp. Nó khiến cậu cảm thấy rất ngầu nhưng cảm giác ấy đã biến mất khi lũ Ma Sói bắt đầu gϊếŧ người.
Móng vuốt của chúng sáng lấp lánh trong màn đềm, phản chiếu ảnh lửa, khuôn mặt của những con người đang sợ hãi cái chết.
Xoẹt…Xoẹt…Phốc..
Tiếng móng vuốt sắc lẹm đâm thủng cơ thể con người, tiếng thật ngọt và dễ dàng. Chúng tàn bạo kéo và xé xác từng người một ra thành nhiều mảnh.
Nhưng loài người vốn không phải giống loài thích làm ‘cá nằm trên thớt’ mặc kệ chém gϊếŧ.
Sự thật đúng là như vậy, trong đoàn người vẫn có Mạo Hiểm Giả và những người thợ săn. Họ đều thuộc loại có thực lực và có khả năng phản kháng.
Những người trả tiền cho thợ săn để bảo vệ bản thân đang gào thét đòi quyền lợi.
Họ gào thét rồi đến cầu xin đám thợ săn cứu họ nhưng điều đó dĩ nhiên là không thể. Có lẽ họ đã quên ‘Luật Máu’ của thế giới.
John với cương vị đội trưởng đội thợ săn liền nhận ra tình hình không đúng. Đám Ma Sói đang tách dần mọi người thành từng cụm nhỏ rồi tiêu diệt.
Hắn gọi to Cadric rồi tất cả lũ thợ săn còn sống. Họ nhanh chóng tập hợp thành một khối, những Mạo Hiểm Giả kinh nghiệm và khôn khéo đã củng cố thêm khối quần thể đó.
Nhưng điều đó sẽ giúp được phe con người chiến thắng sao ? Đáp án dĩ nhiên là : Không !!!
Vốn dĩ phe Ma Sói chiến lực đã nhỉnh hơn về mặt thực lực. Nay lại càng hơn về mặt số lượng vì đánh lén bất ngờ. Chồng chồng bất lợi đưa con người vào thế yếu.
Khung cảnh đẫm máu và kinh hoàng. Não Hiếu đang trong trạng thái chết máy, cậu đang sợ hãi, chân cậu như bị rót chì, tim cậu đập như trống liên hồi.
Lần đầu tiên trong đời cậu thấy nhiều máu và thịt, ruột, gan, phèo, phổi đến vậy.
Nhưng cậu cũng không phải là loại người nhát gan. Cậu cố gắng bình phục tâm tình, thấy Đức Cảnh định thò đầu đi ra ngoài, cậu liền vội đẩy vào trong.
Đức Cảnh khó hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ đến tái mét của cậu. Chưa kịp hỏi thì Thiên Hiếu liền nói với giọng nhỏ hết mức có thể :
- Rất nhiều lũ Ma Sói ở bên ngoài. Chúng đang tàn sát tất cả mọi người.
Ba người còn lại đương nhiên nhận ra điều không ổn. Tai họ không điếc nên có thể nghe rõ âm thanh la hét, chém gϊếŧ đáng sợ nãy giờ.
Thùy Lan mắt như sắp khóc. Điều này quả thật rất khó cho một người con gái mảnh mai, yếu đuối như cô.
Suốt mấy tiếng vừa qua gặp bao nhiêu chuyện nhưng cô vẫn khuyết phục bản thân không được yếu đuối.
Nhưng chuyện gì lại xảy đến thế này ? Liệu có còn cơ hội về nhà không ?
Thùy Lan nức nở :
- Phải làm sao bây giờ ? Em vẫn chưa muốn chết.
Hữu Minh im lặng, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cô. Thiên Hiếu cũng cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản. Toàn bộ tinh thần của cậu như bị rút sạch khi thấy chuyện vừa xảy ra.
Nhưng…
Cậu không thể bỏ cuộc ở đây được. Một ngọn lửa lại cháy lên trong người cậu.
Thiên Hiếu vội nói :
- Giờ ta không thể chạy ra ngoài được. Bên ngoài rất đông Ma Sói nên dễ dàng bị phát hiện, mà bị phát hiện coi như chết chắc. Vị trí ta dựng lều ở một nơi khá khuất. Nếu may mắn thì ta sẽ không bị phát hiện.
Ba người còn lại cũng nhẹ nhàng gật đâu rồi im thin thít. Đến lúc này chỉ còn biết cược với trời chứ sao.
Thời gian trôi qua thật chậm, tiếng đánh chém dần dần thưa thớt. Thiên Hiếu không biết phe nào thắng nên không dám ra ngoài.
Cuối cùng tiếng động đã im bặt. Bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.
Họ nhìn nhau và trong mắt không giấu được sự vui mừng. Có lẽ con người đã chiến thắng hoặc đám Ma Sói chiến thắng rồi bỏ đi.
Bất cứ điều gì xảy ra đều là một tin vui.
Chợt, chiếc lều bị một lực đập thật mạnh rồi bay sang một bên. Khuôn mặt vui vẻ của bốn người chợt đông cứng.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến họ thật sự muốn tỉnh khỏi giấc mộng này. Một tên Ma Sói thân đầy máu me, mắt đỏ, thân cao, trên tay còn vương thịt người đang đứng trước mắt họ.
Thế giới sụp đổ rồi !