"Tiết Dương!" Nói chuyện lâu như vậy, người này lại ngơ ngác nhìn y, khiến cả người Hiểu Tinh Trần không được tự nhiên.
"Nể mặt ngươi, hôm nay ta tha cho hắn!" Tiết Dương vẻ mặt vẫn như cũ hung ác, nhưng trong mắt không có hung quang. Hắn bay lên nóc nhà, chuẩn bị rời đi, lúc này hắn thật sự không muốn rời đi. Nhưng trong tình huống này, nếu không rời đi, rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp với Hiểu Tinh Trần.
Hắn sẽ từ từ nghĩ cách đi theo y trong tương lai.
"Chờ một chút!" Hiểu Tinh Trần đuổi theo: "Mọi người trong Thường phủ đều là do ngươi gϊếŧ?" Y chỉ kiếm vào ngực Tiết Dương.
"Đúng vậy." Tiết Dương nhếch môi cười, giọng điệu vẫn thản nhiên nói.
"Thế nào, muốn gϊếŧ ta trả thù cho bọn họ?"
Hắn trở về quá khứ không phải là để cho y gϊếŧ.
Tiết Dương đột nhiên phóng hai cây châm vào Thường Bình bên dưới.
Nhìn thấy hành động của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần vội vàng nhảy xuống nóc nhà, dùng kiếm của mình để làm lệch hướng cây châm trước khi nó đâm vào người Thường Bình. Hiểu Tinh Trần biết Tiết Dương nhất định đã chạy trốn, lúc quay đầu lại, y thấy một nam nhân rơi từ trên nóc nhà xuống.
Ban đầu Tiết Dương định chạy trốn khi Hiểu Tinh Trần cứu Thường Bình, nhưng vừa chuẩn bị nhảy xuống nóc nhà thì gặp phải Tống Lam, bị kiếm của hắn đánh trở về viện của Thường phủ.
"Tử Sâm." Hiểu Tinh Trần và Tống Lam là bằng hữu tốt cùng chung chí hướng, ăn ý mười phần.
"Tinh Trần, ngươi không sao chứ?" Tống Lam chỉ kiếm vào Tiết Dương, không dám lơ là chút nào.
"Không sao." Hiểu Tinh Trần tung Khổn Tiên Tác ra, trói chặt Tiết Dương lại.
"Tống Lam?" Tiết Dương cười tủm tỉm nhìn Tống Lam, trong mắt đều là sự hung ác, nhìn hắn tương tác với Hiểu Tinh Trần thật là chói mắt.
"Đôi mắt của ngươi thế nào?"
Rõ ràng là một câu nói không thể giải thích được, trong lòng ba người đều run lên.
Tống Lam vô cớ cảm thấy bất an, Hiểu Tinh Trần cũng cảm thấy hai mắt của mình đau nhức, Tiết Dương có chút ảo não
Nhắc tới đôi mắt làm gì?
Đời trước, ăn khổ chính là Hiểu Tinh Trần bị mất đôi mắt!
Làm lại từ đầu, chẳng lẽ hắn còn thật sự để Hiểu Tinh Trần trở thành người mù?
Tiết Dương cắn môi dưới, thầm mắng trong lòng: "Ta chỉ nói nhảm thôi!"
"Đừng nói nhảm nữa! Tinh Trần, ta nghe nói Kim Lân Đài đang tổ chức thanh đàm thịnh hội, chúng ta đưa hắn đến Kim Lân Đài. Trước mặt gia chủ của các đại thế gia, để hắn đền tội." Hai người lập tức không hề do dự, đưa người còn sót lại của Thường phủ và Tiết Dương đến Kim Lân Đài.
Kim Lân Đài.
Ngồi ở vị trí đầu chính là tiên đốc • Kim Quang Thiện • tông chủ của Kim thị.
Tiết Dương biết Kim Quang Thiện sẽ bảo vệ mình, cho nên cũng không quá khẩn trương. Mục đích duy nhất của hắn khi trở về chính là giữ mạng cho Hiểu Tinh Trần.
Hắn nghe thấy Hiểu Tinh Trần nói, người này chính là hung thủ đã diệt môn Thường thị. Hắn còn nghe thấy Tống Lam nói, người này còn nhỏ tuổi đã độc ác như vậy, nếu không nghiêm trị, sau này sẽ là tai họa lớn.
"Tiết Dương, lời nhị vị đạo trưởng nói ngươi có nhận không?" Tiết Dương dời mắt khỏi người Hiểu Tinh Trần, người lên tiếng chính là Kim Quang Dao đang tươi cười thân thiết.
"Chuyện của Thường thị, không liên quan gì tới ta." Tiết Dương kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tống Lam.
"Ta tận mắt nhìn thấy..." Tống Lam tức giận, tay cầm kiếm không ngừng run lên vì tên lưu manh này. Nếu không có ai ngăn cản, hắn sẽ dùng kiếm đâm Tiết Dương.
"Tống đạo trưởng tận mắt nhìn thấy cái gì?" Tiết Dương cười, lộ ra răng nanh, nhưng ánh mắt lại hung ác: "Ta gϊếŧ ai trong Thường thị?"
Hiểu Tinh Trần sớm đã nhìn ra, Tiết Dương không dễ dàng nhận tội như vậy, Kim thị tựa hồ cũng cố ý bao che.
"Kim tông chủ, xin cho người sống sót của Thường gia vào làm chứng." Hiểu Tinh Trần giữ chặt Tống Lam, lắc đầu với hắn.
Thường Bình được tu sĩ của Kim thị đưa đến Kim Lân Đài.
Những người ngồi ở đây đều là người đứng đầu của các tiên gia, Thường Bình bị kiềm chế, co rúm lại, đầu cúi xuống gần sát đất."
"Thường công tử, hãy nói cho mọi người biết ngươi đã thấy gì." Hiểu Tinh Trần vỗ vai Thường Bình.
"Ta...Ta đi săn đêm về, vừa vào cổng...Liền nhìn thấy thảm trạng trong nhà...Cả nhà không có ai còn sống, chỉ có người này." Thường Bình chỉ vào Tiết Dương: "Hắn nhìn thấy ta liền đuổi theo..." Hắn không dám tiếp tục, bởi vì giờ phút này Tiết Dương đang nhìn hắn với ánh mắt âm hiểm.
"Đây không phải là bằng chứng sao?" Tống Lam chỉ kiếm vào Tiết Dương: "Hắn điên rồi!"
"Tống đạo trưởng, hắn nhìn thấy ta gϊếŧ người sao? Hắn chỉ có thể chứng minh lúc ấy ta có mặt ở Thường phủ, ta tới đó cũng bởi vì cảm thấy có gì đó khác thường, chứ ta không có gϊếŧ người." Cả hai đời, Tiết Dương đều rất ghét Tống Lam, hiện tại nhìn hắn đứng cạnh Hiểu Tinh Trần, trong lòng như có gai ngọn, cho nên từng câu từng chữ đều nhắm vào Tống Lam.
"Tiết Dương, lúc này rồi mà ngươi vẫn không biết ăn năn hối cải?" Ngay cả Hiểu Tinh Trần vẫn luôn bình tĩnh cũng có chút tức giận.
"Hối? Ta không hề hối hận!" Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần, lại nói gì đó. Nói xong lời này, hắn ngừng nói như thể đã bỏ lỡ điều gì đó.
Thật sự không hối hận...Sao?
Không hối hận thì chấp nhất trong bảy năm đó là cái gì!
Hiểu Tinh Trần chỉ nghĩ Tiết Dương đang nói chính là không hề hồi hận chuyện đã diệt môn Thường thị. Y lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng, vẻ mặt này mang lại cho Tiết Dương một tư vị khó tả.
"Được rồi!" Lúc này, người ngồi ở phía trên • Kim tông chủ lên tiếng: "Vì chúng ta không thể chắc chắn việc này là do Tiết Dương gây ra, nên tạm thời đem hắn giam lại, điều tra rõ ràng rồi nói sau."
"Kim tông chủ, chẳng lẽ đây không phải là bằng chứng thuyết phục sao?" Hiểu Tinh Trần đứng ra, vẻ mặt chính khí chất vấn hỏi.
"Chẳng lẽ Kim tông chủ muốn bao che cho hắn?" Tống Lam nói thẳng hơn.
--------o0o--------
Hết chương 2