[Mặc Hương Đồng Xú] Tiết Hiểu

Chương 1: Tái Sinh

"Thành Mỹ, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Tiết Dương ngơ ngác, tựa hồ đang ở một nơi quen thuộc, người lên tiếng hình như là một vị bằng hữu có kỹ năng diễn tinh vi.

Tiết Dương không bao giờ thích nằm trước mặt người khác, hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, hắn cảm thấy cánh tay trái rất đau.

"Đừng cử động, vết thương rất nghiêm trọng."

Tiết Dương cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, những chuyện trước đây dần dần quay trở lại trong đầu.

Một viên kẹo nhỏ, một thân ảnh màu trắng ngã xuống đất và một túi khóa linh đang bay.

"Ngươi không xứng với thanh kiếm này."

"Trả lại cho ta!"

"Tiết Dương! Ngươi muốn hắn trả lại ngươi cái gì? Sương Hoa sao? Sương Hoa không phải là kiếm của ngươi, dựa vào cái gì nói "Trả lại cho ngươi"? Ngươi có biết xấu hổ không?"

Trong bảy năm, hắn không ngừng cố gắng hồi sinh Hiểu Tinh Trần, nhưng đều thất bại. Bây giờ, Sương Hoa không còn, túi khóa linh cũng không còn, ngay cả hung thi Tống Lam và nhỏ mù A Tinh cũng không còn nữa.

"Nửa Âm Hổ Phù còn lại đâu?"

Nhìn thấy Tiết Dương mở mắt, Kim Quang Dao ngồi ở bên mép giường, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ.

Lúc Tiết Dương ở một mình vô số lần suy nghĩ, nếu như lúc trước hắn không đem chân tướng nói cho Hiểu Tinh Trần biết, nếu như lúc trước hắn không đem người sống biến thành hung thi. Thì hắn không biết cảm xúc này được gọi là hối hận. Tiết Dương thậm chí còn nghĩ, sẽ tốt biết bao nhiêu nếu lúc trước Hiểu Tinh Thần không cứu hắn ở bên ngoài Nghĩa Thành.

"Thành Mỹ, ngươi có muốn cứu Hiểu Tinh Trần không?"

Cuối cùng Kim Quang Dao cũng nhìn thấy quang hoa trong mắt Tiết Dương.

"Không cần làm bộ không quan tâm, chúng ta là giao dịch công bằng, cũng không phải là ta đơn phương ép ngươi."

"Ngươi có cách?"

"Chỉ là truyền thuyết thôi, quả tái sinh." Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương: "Một mạng đổi một mạng. Ta có thể cho ngươi quả tái sinh, bất quá ta muốn Âm Hổ Phù."

"Một lời đã định!"

Kim Quang Dao từ trên giá lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn mở hộp ra, bên trong hộp có một quả màu vàng.

Tiết Dương thấy, đây dường như là tất cả hi vọng của hắn.

"Nó ở Nghĩa Thành, bất quá ta có thể không sống được đến lúc đó, ngươi tự mình đi lấy sao?" Tiết Dương nhìn chằm chằm quả tái sinh không chớp mắt.

"Nơi nào của Nghĩa Thành?" Trong mắt Kim Quang Dao đều là ý cười, lâu như vậy, cuối cùng Âm Hổ Phù cũng thuộc về hắn.

Tiết Dương lại không nói lời nào, hai mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào quả tái sinh.

"Được, được." Kim Quang Dao mỉm cười đi tới, mở hộp trong tay ra, lấy quả tái sinh ra đưa tới trước mặt Tiết Dương.

Tiết Dương đưa tay nhận lấy quả tái sinh: "Phía dưới quan tài của Hiểu Tinh Trần chỉ một thước."

Trên thế gian này dù có bao nhiêu phân tranh, hắn cũng không quan tâm, vốn dĩ hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn ăn quả tái sinh xong, dần dần nhắm mắt lại.

"Liễm Phương Tôn, quả tái sinh này chỉ là truyền thuyết thôi, hắn..." Người tới là Tô Thiệp, thuộc hạ trung thành của Kim Quang Dao.

"Đúng là truyền thuyết, nhưng ta cũng không lừa hắn. Chỉ là, cho dù người chết đuối chỉ nhìn thấy một cộng rơm, cũng phải bắt cho được." Kim Quang Dao đi ra khỏi mật thất của mình.

Không biết qua bao lâu, Tiết Dương nghe được tiếng khóc la, sau đó một luồng ánh sáng trắng xuyên qua hắn mạnh đến mức hắn không thể mở mắt, sau đó trong người hắn có một loại cảm giác đã lâu không cảm nhận được. Tiết Dương cảm thấy thân thể của mình mất khống chế, như thể hắn đang vung kiếm. Đôi mắt của Tiết Dương dần dần có thể thấy rõ, đập vào mắt chính là một nam nhân đang quỳ dưới đất, dập đầu với hắn.

"Thường Bình?" Người quỳ trước mặt hắn chính là Thường Bình, đã bị hắn gϊếŧ, nhưng lúc này lại đang quỳ ở đây dập đầu.

Nơi này là phủ đệ của Thường thị ở Nhạc Dương, trong mắt có thể nhìn thấy nơi này đã máu chảy thành sông.

Đây là cách để cứu Hiểu Tinh Trần?

Trở về quá khứ sao?

Nhưng...Hắn nhớ rõ, khi hắn gϊếŧ Thường Bình, thì Hiểu Tinh Trần đã không còn nữa.

"Làm cái gì vậy!!!"

Thậm chí còn không cho hắn cơ hội một mạng đổi mạng!

Ánh mắt Tiết Dương rơi vào người trước mặt, hắn bước tới, túm lấy cổ áo Thường Bình nhấc lên, một tát đánh qua, tay còn rất đau.

"Thường Bình, trời cao lại cho ta một cơ hội để gϊếŧ ngươi." Lúc này, Tiết Dương rất phẫn nộ, từng bước một đến gần Thường Bình. Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn Giáng Tai trong tay, lần trước hắn cầm trong tay là một thanh kiếm khác.

"Dừng tay!"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiết Dương ngây ngẩn cả người, hắn chậm rãi xoay người, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở cổng.

Thật sự...Thật sự đã cho hắn một cơ hội!

Sau nhiều năm, cuối cùng hắn cũng đợi được, Tiết Dương cảm thấy mình thật không có tiền đồ vì hắn muốn khóc. Hắn không nghe thấy Hiểu Tinh Trần nói gì, chỉ nhìn y không chớp mắt.

--------o0o--------

Hết chương 1