Ngày hôm sau Dư Tư Lượng thức dậy rất sớm nhưng Đinh Vũ Lâm còn sớm hơn so với cậu, khi cậu vẫn đang rửa mặt, Đinh Vũ Lâm đã đến trước cửa nhà cậu.
Cậu cắn bàn chải đánh răng rồi đi ra ngoài mở cửa thì đối mặt với khuôn mặt tiều tụy của cô.
Dư Tư Lượng sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc: " Chị làm sao vậy?"
Khóe miệng Đinh Vũ Lâm co giật, oán hận nói: " Chị có thể làm gì đây? Chị vì chuyện của em mà lo lắng cả đêm...Em có biết người lãnh chứng cùng em anh ta là ai không?"
"Em biết." Dư Tư Lượng quay người lại vừa trả lời cô vừa đi về phía phòng tắm, "Giám đốc điều hành mới của Tập đoàn Bạc thị."
Đinh Vũ Lâm gần như muốn hét lên, nhưng vừa nghĩ đến việc sẽ làm phiền mọi người, cô liền đi vào trong trước, đi theo phía sau cậu, oán niệm nói: “Sao em càng ngày càng chọc phải nhiều người phiền toái vậy? Chu Nghiêm trước đây đã đủ khiến chị đau đầu, hiện tại chuyện này càng nghiêm trọng hơn, em có biết nếu chuyện này lộ ra dư luận sẽ bùng nổ đến mức nào không?”
Dư Tư Lượng đánh răng xong, nhổ bọt trong miệng ra, lúc này mới nói: “ Sẽ không lộ ra, bọn em sẽ ly hôn.”
"Ly hôn? Khi nào?" Sắc mặt của Đinh Vũ Lâm càng trở nên tồi tệ hơn, "Đừng nói với chị rằng hôm nay em sẽ công bố ly hôn chính thức!"
“Không, có lẽ đợi một năm.” Dư Tư Lượng rửa mặt, lúc này mới đi ra ngoài, nhận lấy bánh bao từ tay Đinh Vũ Lâm cắn một miếng, mơ hồ nói: “Anh ấy sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”
Đinh Vũ Lâm nghe vậy cau mày: “Có phải em giấu chị chuyện gì không?” Cô nói, thấy Dư Tư Lượng cúi đầu không trả lời, cô lập tức hiểu ra: “Em…em không làm điều đó vì Chu Nghiêm đi?”
Dư Tư Lượng dừng lại động tác nhai.
Đinh Vũ Lâm gần như muốn trợn mắt: “Em như vậy mà còn chưa chữa khỏi não yêu đương à?”
"Không, em sẽ không vì anh ta mà làm việc gì ngu ngốc." Dư Tư Lượng mím môi, nhỏ giọng nói: "Người kia thực sự rất tốt.”
“Trong số những thiếu gia hào môn này có ai là người dễ chọc?” Đinh Vũ Lâm thở dài, “Nếu các em thật sự không có cái gì thì sau này ít gặp mặt đi.”
Dư Tư Lượng: "...Nhưng tối nay em phải đi dự tiệc đính hôn của Mộng Kỳ với anh ấy."
Đinh Vũ Lâm thực sự bị chọc cho tức chết.
Cô biết mình không thể quản được Dư Tư Lượng nên đành phải nói: “Chỉ cần em vui vẻ, nhưng lần sau nếu có chuyện gì thì nhớ thông báo cho chị, hiểu không?! Nếu chúng ta lại không liên lạc được như ngày hôm qua, vậy chị liền đưa em cho người đại diện khác!"
Dư Tư Lượng nói "Ồ", nhét bánh bao vào miệng, mơ hồ nói: "Hôm nay anh ấy sẽ đến đón em tan làm."
Nói xong cậu nhanh chóng đứng dậy đi thay quần áo.
Đinh Vũ Lâm: "..."
Vì chuyện này mà Dư Tư Lượng đã bị Đinh Vũ Lâm oanh tạc suốt quãng đường. Khi đến studio, cậu đã hoàn toàn kiệt sức lại không dám phản bác.
Hôm nay cậu quay quảng cáo cho một thương hiệu kem. Cậu đã nhận lời làm đại sứ thương hiệu cho sản phẩm mới của thương hiệu đó và phải quay chụp với người phát ngôn của thương hiệu, nội dung công việc cũng không phức tạp, nhưng vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, bầu không khí tại hiện trường có chút vi diệu.
*Các thương hiệu hạng sang thường phân chia danh phận dành cho các ngôi sao thành ba cấp độ: người phát ngôn thương hiệu (品牌代言人), đại sứ thương hiệu (品牌大使) và bạn thân thương hiệu (品牌挚友).
Hầu hết các nhân viên đều rất chuyên nghiệp, sẽ không đề cập đến những điều này trước mặt cậu, nhưng bát quái trong mắt họ và những lời thì thầm trong góc tối vẫn xâm chiếm thần kinh của Dư Tư Lượng.
" Tiểu Lượng hôm nay không nói nhiều nhỉ." Chuyên viên trang điểm đã hợp tác với Dư Tư Lượng vài lần, khá quen thuộc với cậu, vừa trang điểm giúp cậu vừa cười nói, "Đừng để ý đến họ."
"Không, tôi không để ý." Dư Tư Lượng hơi mím môi, "Tôi chỉ hơi…có chút khẩn trương."
Chuyên viên trang điểm cười rộ lên: “ Không phải là người mới nữa, không có gì phải khẩn trương cả”.
Đinh Vũ Lâm ở bên cạnh cũng an ủi cậu: “Đều là lời nói ác ý, em đừng nghe.”
Dư Tư Lượng: "..."
Cậu rũ mắt xuống, im lặng nghịch nghịch chiếc điện thoại trên tay. Đinh Vũ Lâm thấy thế quay sang nói chuyện với chuyên viên trang điểm, áp lực giao tiếp đối với Dư Tư Lượng lập tức biến mất.
Đinh Vũ Lâm thấy cậu như vậy không khỏi thở dài.
Nghệ sĩ của cô cái gì cũng tốt, nhưng lại là não yêu đương, đôi khi nổi lên tính tình không quá nghe lời khiến cô đau đầu, thỉnh thoảng cũng sẽ phát tác chứng sợ giao tiếp.
Cũng chính vì điều này mà cô rất ngạc nhiên khi Dư Tư Lượng thực sự cùng một người lạ đi lãnh chứng, phải biết rằng Dư Tư Lượng nổi tiếng là "lạnh lùng" trong giới.
May mắn chứng sợ giao tiếp không ảnh hưởng đến công việc của cậu, thương hiệu coi trọng chính là phần "lạnh lùng" này của cậu, khi kết hợp với cô gái phát ngôn nhỏ ngọt ngào, chính là món kem thơm ngon.
Cô gái tên là An Nguyệt, gần đây rất nổi tiếng, địa vị lớn hơn Dư Tư Lượng rất nhiều, nhưng cô ấy không làm giá, rất nhiệt tình lại đáng yêu, cô ấy liên tục trò chuyện với Dư Tư Lượng trong lúc chụp ảnh, nhưng trong toàn bộ quá trình Dư Tư Lượng trả lời không quá ba câu, kiệm lời đến mức các nhân viên công tác bắt đầu lén lút đâm chọc cậu.
Đinh Vũ Lâm lại đau đầu lần nữa, ra hiệu cho Dư Tư Lượng ý bảo cậu trả lời cho đàng hoàng.
Dư Tư Lượng liếc nhìn người đưa viên kẹo bên cạnh một cái, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cầm trong tay, nhẹ giọng cảm ơn, nói rằng cậu cũng mang theo một ít đồ ăn vặt, chút nữa sẽ bảo người đại diện mang cho cô.
“Không cần, không cần.” An Nguyệt cong môi, tiến lại gần cậu, trầm giọng nói: “Tôi tưởng cậu đang phiền lòng không muốn nói chuyện với ai.”
Dư Tư Lượng: "..."
“Mọi thứ trên mạng tôi đều xem hết rồi.” An Nguyệt cong mắt, “Kết hôn vui vẻ!”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nhìn qua vô cùng vui vẻ, khiến Dư Tư Lượng nghe được liền sửng sốt.
Nhắc mới nhớ, theo quy trình ngày hôm qua, đây hẳn phải là câu nói cậu được nghe nhiều nhất sau hôn lễ, nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cậu cũng không nghe được, đến nỗi cậu cùng Bạc Tử Hành kết hôn có giống nhau hay không…Cậu thực sự không nghĩ tới mình còn được nghe lời chúc phúc.
Dư Tư Lượng cười nhẹ một tiếng: "Trông cậu còn hạnh phúc hơn cả tôi, người không biết còn tưởng là cậu kết hôn."
Vẻ mặt An Nguyệt cứng đờ.
Dư Tư Lượng chỉ mỉm cười, thay đổi chủ đề mà không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Sau đó, việc quay phim tiếp tục diễn ra suôn sẻ, điểm khác biệt duy nhất là An Nguyệt thậm chí còn nhiệt tình với cậu hơn trước. Chờ đến buổi chiều, Dư Tư Lượng đã rơi vào trạng thái mệt mỏi sau khi giao tiếp, thời điểm Bạc Tử Hành tới cậu đang ôm một cái mô hình kem dựa vào trong góc, giống như một con rối gỗ không có linh hồn.
Khi hắn đang định bước tới, một nhân viên công tác đã đến ngăn hắn lại: "Xin lỗi, nơi này là..."
“Xin lỗi, anh ấy là bạn của tôi.” Đinh Vũ Lâm ánh mắt sắc bén nhìn thấy Bạc Tử Hành, lập tức tiến tới ngăn cản nhân viên dò hỏi, chờ người đi rồi cô mới mỉm cười giới thiệu mình: “Tôi họ Đinh, tôi là người đại diện của Tiểu Lượng."
“Bạc Tử Hành.” Bạc Tử Hành đưa tay ra bắt tay cô, “Chồng của Dư Tư Lượng.”
Đinh Vũ Lâm: "..."
Tuy rằng đã biết nhưng sau khi nghe được lời nói của Bạc Tử Hành, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
"Tiểu Lượng vừa mới làm việc xong, vẫn còn hơi...mệt." Đinh Vũ Lâm suy yếu nói: "Tôi, tôi đi gọi em ấy lại đây."
"Không cần, để tôi tự đi."
Bạc Tử Hành vẫy tay, không đợi Đinh Vũ Lâm mở miệng liền đi thẳng về phía Dư Tư Lượng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dư Tư Lượng cũng không ngẩng đầu lên, ủ rũ nói: "Chờ anh ấy tới thì gọi cho em, em không muốn động."
"Chờ ai tới?" Trên đầu vang lên một giọng nam trầm thấp, Dư Tư Lượng sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt tươi cười của Bạc Tử Hành, "Em đã mệt như vậy, còn đi sao?"
"Đã đồng ý rồi." Dư Tư Lượng từ từ ngồi thẳng dậy, ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác của cậu đầy phản kháng, khiến Bạc Tử Hành muốn bật cười.
“Em còn phải thay quần áo.” Bạc Tử Hành nhắc nhở một câu, Dư Tư Lượng đột nhiên khô héo như một quả bóng bị thủng. Bạc Tử Hành lại muốn cười: “Không phải muốn vả mặt vị hôn phu cũ sao? Mau đứng lên.”
"Thật ra tôi cũng không có muốn như vậy." Dư Tư Lượng rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi cảm thấy tốt hơn là nên tập trung vào bản thân mình."
Bạc Tử Hành không có trả lời, nhưng Đinh Vũ Lâm lại không nhìn được nữa, đi tới kéo cậu dậy: "Không phải đồng ý rồi sao? Người nhà tới đón em mà."
Dư Tư Lượng thở dài mà"Ừm" một tiếng: "Nhưng em không mang lễ phục, lại phải trở về thay, bằng không chị hỏi cho em một chút có thể mặc bộ quần áo này về không..."
"Em……"
“Tôi mang đến cho em rồi.” Bạc Tử Hành ngắt lời Đinh Vũ Lâm đang định giáo huấn cậu, thấp giọng cười nói: “Tôi đi lấy.”
Hắn nói xong xoay người rời đi, Dư Tư Lượng nghe xong liền có khí lực hơn một chút, chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.
Đinh Vũ Lâm ở bên cạnh đau đầu: “Hôm nay em sao vậy? Cũng không biết kiềm chế bản thân một chút, không nói lời nào liền thôi, trước mặt người ngoài còn không có tiền đồ như vậy.”
“Anh ấy cũng không phải người ngoài.” Dư Tư Lượng nói, “Anh ấy cũng đã chứng kiến khoảnh khắc mất mặt nhất, còn có gì phải lo lắng?”
Đinh Vũ Lâm trầm mặc: “Người kia quả thực không tồi.”
Cũng không biết có ý đồ gì.
Cô không tin Bạc Tử Hành, một ông chủ lớn bận rộn đến mức lịch trình tính đến từng giây, sẽ tốt bụng chống lưng cho Dư Tư Lượng, nhưng Dư Tư Lượng ngoài gương mặt kia thì không có gì đáng giá để hắn đặc biệt tốn tâm tư đi tính kế.
Hay Bạc Tử Hành có ý đồ với gương mặt của Dư Tư Lượng?
Đinh Vũ Lâm đột nhiên cảnh giác, kéo Dư Tư Lượng vào phòng thay đồ, nhẹ giọng nói: "Em và Bạc Tử Hành thật sự không có gì chứ? Hai người tối qua..."
"Tối qua cái gì chứ?" Dư Tư Lượng không nói nên lời, "Sáng sớm chị đến nhà đón em, chị đã quên rồi à? Đúng rồi, quà em nhờ chị mua cho Mộng Kỳ đã chuẩn bị chưa?"
"Mua rồi, chị sẽ cất vào túi cho em, em đừng có đổi chủ đề! Chị sẽ không hỏi em chi tiết, trước đây em rất mẫn cảm với những chuyện này."
"Trước đây em cũng nói rồi, hiện tại anh ấy mới là chồng em, em đề phòng anh ấy làm gì?" Dư Tư Lượng mỉm cười, đẩy Đinh Vũ Lâm với vẻ mặt lo lắng ra ngoài, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Sau khi thay quần áo, Đinh Vũ Lâm còn muốn nói thêm vài câu với cậu, nhưng Dư Tư Lượng đã theo Bạc Tử Hành đi mất.