Bắc Bình tiết trời lạnh giá, nhưng Từ Thanh lại như đóa hoa lửa, nóng bỏng, kiêu sa và lộng lẫy khiến người không thể cưỡng lại mà điên cuồng chìm đắm
Chỉ một cái liếc nhìn cũng có thể khiến còn người ta bị vùi sâu, nguyện ý ngày ngày đều đắm chìm trong đôi mắt y.
Đây chính là Ngu Cơ của Từ Thanh.
Nhìn những người trên sân khấu từ từ lui ra, hắn vυ't nhẹ vạt áo không nhăn, nhếch lên khóe môi lại đưa mắt liếc nhìn đám người xung quanh: "Đi, đi thể hiện sự trung thành và tác dụng của mấy người.. "
Vị nguyên soái trẻ tuổi duỗi ra ngón tay với các khớp rõ ràng, híp mắt nhìn về phía một thân hình gầy gò, tỏ ra trịnh thượng nhưng giọng nói vô cùng uể oải: "Ta muốn "nàng" ấy.. "
Lời ít ý nhiều, cơ bản người ở đây nghe xong đều đã hiểu ý hắn cũng đã biết tiếp theo bản thân nên làm gì
Dịch Hạo như đang say như thể không còn biết cái gì, lại cười lại nói: "Một buổi chiều. Ta cho các ngươi thời gian một buổi chiều, ai có thể đưa hắn ta đến phủ ta nhanh nhất mảnh đất phía đông liền là của người đấy "
Nghe vậy, tất cả những người ngồi đây đều trưng ra nụ cười nịnh nọt: "Thiếu soái, ngài yên tâm, chúng ta nhất định không làm ngài thất vọng "
" Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể vào đây! " Tiểu Điệp cố gắng ngăn cản, dừng lại trước tấm rèm. Lúc này đây cô gái mười bảy, mười tám tuổi đã yếu đi, sợ đến phát khóc. Nhưng dù có vậy, Tiểu Điệp lại vẫn cố đứng vững trước lều của của Sở Liên mà những người này vẫn tiếp tục đi tới với vẻ mặt uy hϊếp.
Mà lúc này, Sở Liên bước xuống, nhìn tình cảnh có lẽ ngay cả kẻ ngốc cũng biết mấy người kia đây là muốn làm gì đi..
"Không được? Ha, ở Bắc Bình này không có chỗ nào là ta không thể đi! " Nói rồi người đàn ông cao to đi tới, lấy thân hình mập mạp xô ngã cô, mặt mày co giật đầy nước bọt. Giọng nói khản đυ.c lại lần nữa vang lên: "Các huynh đệ, mau đi bắt người hát vai Ngu Cơ!! "
"Đừng, Đặng tiên sinh, đừng nóng vội như vậy, chúng ta,.. chúng ta thương lượng, thương lượng một chút đi được không? " Người đàn ông ở Thanh Nghị vội vã ngăn cản.
Không cho cơ hội phản kháng, hết sóng người này đến sóng người khác đều xông lên. Bọn họ không dám phạm sai lầm trước mặt Dịch Hạo, nhưng ở nơi riêng tư thì sẽ không như vậy.
"Sự phụ Trình Vũ, ngươi muốn thương lượng chuyện gì? Hửmm? "
Đặng Quỳ luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng hung ác, tàn bạo hầu hết mọi người khi nhìn thấy hắn đều đều sẽ không dám chạy lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gây chuyện. Hắn mang gương mặt có phần dữ tợn, từ trán kéo dài xuống má có một vết sẹo dài trông giống con rết, thập phần khủng bố
Trình Vũ nốt ngụm nước bọt, hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của mảnh đất phía đông thành, chỉ là hắn không thể mặc kệ nhìn Từ Thanh bị người mang đi.
" Chúng ta,.. chúng ta bàn bạc một chút những nơi khác, nhưng không phải mảnh đất phía đông thành,... được không"
Nói những lời này kì thực ông cũng không ôm mấy tia hy vọng, dẫu sao mảnh đất phía đông thực sự tốt, cũng thực sự đủ để làm cho người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Mảnh đất kia nằm ở ngã ba của hai thành phố, nơi tấp nập người qua kẻ lại. Dù chỉ đơn giản mở một gian hàng nhỏ cũng có thể kiếm một đống tiền mỗi ngày. Hơn nữa, vùng đất này rõ ràng là đầu mối giao thông. Mảnh đất tốt như vậy phải ai cũng đều muốn có được.
Mà Dịch nguyên soái người dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn về mảnh đất này còn là một người vô cùng khó chọc.
Ông muốn bảo vệ Từ Thanh, chỉ là tình hình hiện giờ ông thật sự lực bất đồng tâm. Vì mảnh đất này, những gia đình quý tộc nhỏ thường duy trì sự cân bằng mong manh đã thật sự muốn quay lưng lại với ông
Haiz, Dịch Hạo thực sự là đã chặt đứt cơ hội vùng vẫy cuối cùng của ông, cũng là cơ hội cuối cùng của Từ Thanh, hắn thật sự không làm uổng chức nguyên soái..
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Dịch giả:poupou