Dịch Hạo mặt như quan ngọc, dáng người cao lớn, trên người mặc quân phục cùng với áo choàng to rộng, tạo thành dáng người uy nghiêm và nổi bật, chiếc quần quân đội bó sát cùng đôi bốt được đánh bóng rực rỡ cao đến đầu gối tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Hắn mang vẻ ngoài anh tuấn sáng ngời lại có đôi mắt ánh lên nét hoang dại khi cạnh tranh với người khác.
Nhưng cũng chính sự hoang dại này đã giúp hắn đạt được vị trí hiện tại ở Bắc Bình* khi còn trẻ
(* Lúc tác giả ghi Bắc Kinh, lúc tác giả ghi Bắc Bình nên mình cũng sẽ chỉnh theo tác giả nếu bạn nào cảm thấy k ổn thì nhắn m nha. Còn chỗ này tác giả ghi Bắc Bình thật á )
Dịch Hạo lúc này đang dựa vào ghế gỗ lê trong phòng tầng hai của sân khấu kịch, mí mắt rũ xuống, bắt chéo chân, cả người thiếu hứng thú nói: "Cái này có gì hay? Thật nhàm chán, thô tục."
"Ha, nếu thật sự Mộ Quế Anh trông như thế này thì nàng sao lãnh đạo nổi binh lính? Nhìn liền thấy không chịu nổi gian khổ, vậy nhưng còn dám đóng loại vai này?" Dịch Hạo thật sự mắng không thương tiếc, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác cô nương đang hát vai Mộ Quế Anh trên sân khấu xác thực rất vô dụng.
Mà những người xung quanh thấy vậy liền không quản phải trái đúng sai cũng vội vàng la lên: "Hahahah... Đúng vậy! Thật sự là trông chả ra làm sao"
"Đương nhiên, đường đường là một Thiếu soái lại còn là đại thiếu gia Dịch gia, Dịch thiếu mắt không chứa nổi sân khấu nhỏ này không phải rất bình thường sao.."
"Dịch Thiếu soái chính là nhân vật như thế nào chứ? Thiếu nguyên soái đã hạ mình đến đây, cho dù có là chê bai, khinh thường thì cũng chính là phúc phần mà họ tu được a.."
"Đúng vậy... hahahaa"
Những âm thanh cười cợt liên tiếp vang lên, mà lúc này Dịch Hạo lại quét mắt nhìn xung quanh, rồi không dấu vết thu mắt lại. Chính là, đột nhiên hắn ngồi thẳng dậy, đôi mắt sắc bén như diều hâu đang ầm thầm lại trắng trợn quan sát con mồi.
Dịch Hạo cong môi, gương mặt tùy hứng giọng điệu pha chút giễu cợt nói: "Ta biết các ngươi muốn làm gì "
Nghe vậy, thần kinh của một số nhười lập tức trở nên căng thẳng. Chưa kể đến sự tồn tại Dịch gia mà bọn họ không đủ khả năng xúc phạm. Chỉ cần dùng địa vị bây giờ của Dịch Hạo tại Bắc Bình bọn họ đã không có khả năng dây vào.
Cho dù Dịch Hạo hắn có xé đầu bọn họ xuống làm bóng đá thì người nhà bọn họ cũng không dám kêu oan hay oán thán nửa lời, thậm chí có thể sẽ tìm đến xin lỗi vì không muốn bị liên lụy.
Mà trong lúc mọi người đang chìm trong căng thẳng cùng lo sợ, Dịch Hạo không hề báo trước đột nhiên nằm xuống, buông thõng đôi chân dài, chẳng hề để ý mà nói: "Nhưng, lời mấy người nói, xác thực đúng. "
Không ai biết suốt cuộc Dịch Hạo đang nghĩ gì, có hay không muốn tha bọn họ? Nhưng dù thế nào tại đây rất nhiều người đều đồng dạng cảm thấy bọn họ đang bị soi xét từ đầu đến cuối.
Đôi mắt của Dịch Hạo thật sự không phải là thứ mà người thường có thể tùy tiện nhìn thẳng vào. Vậy nên khi có mấy người không biết điều nhìn thẳng vào thì lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Dịch Hạo trong lòng phiên cái xem thường mà ngoài mặt lại chẳng biểu lộ gì. Nhóm người này đơn giản là muốn leo lên người hắn, cùng hắn tạo cái kết giao.. Nhưng cũng không xem lại mình, rốt cuộc là cái đức hạnh gì?
Ha, một lũ ngu ngốc.
Dịch Hạo hắn sao có thể vừa mắt, kết giao cùng một lũ ngu ngốc cả ngày đều chỉ biết nói lời lảm nhảm sáo rỗng... Nhưng lúc sau nhìn lại, hắn không nhịn được liền sững sờ
"Kia là ai? " Nhìn người nọ, Dịch Hạo không tự chủ đưa ra tiếng hỏi
Mà mấy người kia như được đặc xá vội trả lời ngay: " Đó là diễn viên nổi tiếng nhất đoàn kịch này, chỉ là người nọ rất ít khi lên sân khấu."
"Vậy sao.. cũng thật thú vị. "
Mọi lần không xuất hiện, trùng hợp hôm nay hắn đến đây, người diễn viên nổi tiếng " ít khi lên sân khấu " cũng tình cờ có mặt?
Dịch Hạo tùy tiện nhặt hạt đậu phộng lên, ném vào trong miệng, nuốt chỉ sau vài tiếng cạch..
Nhìn hắn không ít người nảy lên suy đoán chỉ là rút kinh nghiệm từ lần trước, lúc này đây không một ai nói câu gì
Mà lúc này Sở Liên trong thân xác của Từ Thanh " không hề hay biết " mình đã bị người nhắm đến.
Trên sân khấu, Từ Thanh xinh đẹp không gì sánh bằng, dáng người mảnh khảnh, hoa phục màu đỏ rực rỡ lóa mắt, lông mày quyến rũ nhướng lên, vẻ đẹp vừa trong trẻo vừa quyến rũ, trông đặc biết kí©ɧ ŧɧí©ɧ, câu dẫn lòng người
Vở kịch hay, được đầu tư tỉ mỉ lại khéo léo biểu diễn: "Quân Hán đã bại trận "
Mặt đất được bao quanh bởi những âm thanh ca hát
" Vương phi kiệt sức, tiểu thϊếp hèn hạ làm sao có thể sống sót? " Ngu Cơ cụp mắt, trang phục xòe ra, "nàng" như một thiếu nữ xinh đẹp lại không nỡ xa rời người yêu. Tay không cầm kiếm, chiếc cổ mảnh khảnh giướng lên cao, lưỡi kiếm đưa qua, những bông hoa máu nở rộ trên nền tuyết.. cuối cùng họ cũng đã cùng nhau nói lời tạm biệt
----------------------------------------------------------------------------
Dịch giả: poupou
truyện được dịch duy nhất trên truyenhd