Một màn này Lăng Vân đều xem được hết, đáy mắt nổi lên một vệt đỏ, không cam lòng liếc Lận Tầm, tại sao chuyện tốt đều bị cậu ta chiếm hết chứ!
Lận Tầm có chút khó hiểu, Quan Ải đạo diễn vì sao coi trọng mình chứ?
Nhìn tấm thẻ trên tay, Lận Tầm do dự, rốt cuộc có nên đi hay không?
‘Chúc mừng’
Lận Tầm ngẩng lên.
‘Nói anh nghe thử, thật ra em vẫn đang phân vân xem có nên đi hay không, có phải em hơi đắc ý rồi không?”
Cố Hoài Diệp có điểm kinh ngạc.
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Haiz, thật ra em không có thích diên xuất cho lắm, mặc dù bây giờ em cũng chưa có kế hoạch nghề nghiệp tương lai, cho nên có hơi bối rối.’
Lận Tầm cau mày, giống như vì chuyện này mà lo âu.
Trong mắt Cố Hoài Diệp ánh lên ý cười.
‘Thật ra cậu có thể đi thử chút, cậu còn trẻ, nên trải nghiệm nhiều, như vậy sẽ biết mình thích cái gì, tóm lại đều là cơ hôi, cậu không muốn cũng không có gì không tốt, tất cả đều là ý nguyện của cậu.’
‘Anh nói điều này cũng không sai, cơ hội thì không nên lãng phí, hơn nữa em có đi, cũng chưa chắc được chọn, được, cứ thử xem, trải nghiệm rồi mà vẫn cảm thấy không thích, cũng không cảm thấy hối tiếc.’
Lận Tầm nháy mắt thông suốt, vui vẻ cười với Cố Hoài Diệp, đẹp đến nối thu hút ánh mắt của anh.
Biết Quan Ải đạo diễn đã tới, còn chọn được người may mắn phù hợp, nhiều người ôm hy vọng rời khỏi phòng tiệc, không còn hứng thú tham gia tiếp đoạn sau.
Lận Tầm nhìn đồng hồ.
‘Cố tiên sinh, chúng ta cũng về nhà thôi.’
Cố Hoài Diệp nắm được hai chữ “về nhà” từ trong lời cậu, vui vẻ đáp lời."Được"
Lận Tầm nghe vậy, nhìn xung quanh, cậu muốn tìm Hùng Nghê nói tạm biệt, không biết đứa nhỏ này nãy giờ chạy đâu mất tiêu.
‘Cố tiên sinh, anh ngồi trên xe chờ một chút được không, em tìm một người bạn, nói hai ba câu rồi về ngay?’
‘Được”
Lận Tầm không biết Hùng Nghê có phải đi vệ sinh rồi không, ở phòng tiệc không tìm thấy cậu, liền dạo đến nhà vệ sinh, kết quả cũng không thấy người đâu, cuối cùng đành phải gọi điện cho Hùng Nghê.
Âm thanh vang lên, sau một hồi bên kia đã bắt máy.
‘A Tầm, tớ thật khổ mà, có thể hôm qua ăn lẩu cay không sạch sẽ, bị tiêu chảy rồi, nên mới không có mặt mũi gặp cậu, đi trước đây, cậu ở lại chơi tiếp đi nha”
Nhất thời Lận Tầm không biết có nên an ủi hay không, rốt cuộc dặn dò Hùng Nghê tự chăm sóc bản thân cho tốt, Lận Tầm mới rời đi.
Cố Hoài Diệp đứng bên cạnh xe chờ Lận Tầm.
Bất ngờ bị một Omega uống say nhào tới, Cố Hoài Diệp theo bản năng né tránh, đối phương không ngờ anh phản xạ như vậy, cả người đâm sầm vào cửa xe.
Giả say mà sà vào lòng người khác – Lăng Vân: “...”
Trợ lý nhận thức được tình huống xảy ra, vọt nhanh qua bên này.
‘Cố tiên sinh, ngài không sao chứ?”
‘Mau gọi bảo an bắt tên này lại”
Trợ lý vừa dứt lời, không khí tỏa ra mùi hoa hồng ngọt lịm, nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ da đầu anh tê dại, ngay sau đó trên da nổi lên mẫn đỏ như bệnh sởi.
Anh bị tin tức tố Omega này kí©ɧ ŧɧí©ɧ xảy ra dị ứng.
Tin tức tố của Omega này làm anh vô cùng bất an, chỉ muốn xoay người thoát khỏi đây, Omega kia đang bị trợ lý giữ lại đột nhiên vùng vẫy nhào tới, đáng tiếc còn chưa tới được, Lận Tầm không biết từ chỗ nào xông ra chặn trước người Cố Hoài Diệp.
‘Lăng Vân, cậu say rồi.’
Lận Tầm đột nhiên xuất hiện, làm Lăng Vân không thể tới gần Cố Hoài Diệp, yếu đuối ngã trên mặt đất, đáng thương nhìn về Alpha đang đứng sau Lận Tầm, không đợi cậu mở miệng, trợ lý vừa rồi thất thủ, mém tý nữa thì gây ra chuyện lớn chạy tới, túm chặt lấy Lăng Vân, bịt miệng lại, kéo ra bên ngoài, không cho cơ hội giãy dụa nữa.
Nhìn Lăng Vân bị lôi đi, Lận Tầm ngửi hương hoa hồng trong không khí cảm thán.
‘Thơm quá”
“Không thơm một chút nào, thúi muốn chết”
Đột nhiên nghe phía sau truyền đến một câu, Lận Tầm muốn hỏi khứu giác của anh có vấn đề hay sao vậy, quay đầu liền thấy mặt Cố Hoài Diệp ửng đỏ, l*иg ngực phập phồng, cậu đưa tay sờ mặt anh.
‘Cố tiên sinh, mặt của anh...’
Bị kích ứng mạnh mẽ, Cố Hoài Diệp đang trong đà cáu kỉnh bực dọc, được Tiểu Omega vuốt ve, tin tức tố cuồn cuộn dịu xuống, hương hoa gồng ngọt gắt được thay thế bằng sương sớm thanh mát, dịu dàng tao nhã.
Làm Cố Hoài Diệp tham lam hít vào mấy ngụm.
Cổ tay tự nhiên bị nắm lấy, Lận Tầm đối mắt với Cố Hoài Diệp, trong lòng dâng lên căng thẳng...
Đới mặt với đồng tử vàng kim, Lận Tầm không đoán được cảm xúc của Cố Hoài Diệp, tim cậu hẫng đi một nhịp.
Hơi thở nóng bức khô khốc, quấn chặt lấy cổ tay cậu, lưu luyến đầu ngón tay, làm thành một sợi dây nóng bỏng.
"Cố tiên sinh..."
Trợ lý vội chạy lại mở miệng, nhận ra bầu không khí giữa hai người, trợ lý lập tức lặng thinh, nhưng trong nháy mắt vẫn phá vỡ nó.
Cố Hoài Diệp buông tay, lùi lại nửa bước.
"Xin lỗi."
Lận Tầm hạ mắt, nhìn tới nơi anh đã chạm vào, có chút nóng rát, nhận ra vết đỏ trên mặt đối phương vẫn chưa biến mất, cậu lo lắng nói.
"Có cần gọi Bác sĩ Tư tới kiểm tra không?"
Cố Hoài Diệp kiềm chế ham muốn dâng lên trong lòng, giọng điệu bình thường.
"Không sao, chỉ là phản ứng hơi lớn, dị ứng thôi."
Lận Tầm nghĩ đến sự phản ứng bài xích của Cố Hoài Diệp đối với tin tức tố của Omega khác, nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy trực tiếp, nhìn vào vết đỏ từ cổ đến mặt của anh, cậu vẫn lo lắng nói.
"Thì cứ gọi Bác sĩ Tư tới một lần đi."
Cố Hoài Diệp nghe xong lòng ấm áp, không từ chối nữa.