Làm Tiểu Kiều Thê Gán Nợ Cho Alpha Đỉnh Cấp

Chương 30: Cố Hoài Diệp thật sự rất đẹp

Không muốn nghe Dư Bân nói tiếp, Cố Hoài Diệp đứng dậy, đi thẳng đến Lận Tầm đã thay đồ xong đi ra.

Một bộ vest đen có văn họa ẩn kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi, trên cổ áo đeo cà vạt đen, trước ngực đính thêm kim cài áo hoa hồng đỏ thủy tinh, cúc cài áo từ trên xuống đều được phủ bạc sáng bóng.

Thiết kế đơn giản dễ mặc nhưng không kém phần sang trọng độc đáo.

Lúc Lận Tầm đi qua, đối diện với ánh sáng, dáng người thiếu niên cao gầy, bộ vest lịch lãm làm nổi bật hoàn hảo đường cong thon gọn của cậu, ôm lấy đôi chân thẳng dài mượt mà dưới quần vest.

Vẻ đẹp tự nhiên tinh tế, như quý công tử của một gia đình được giáo dưỡng tốt.

"Đây là mẫu hiếm năm nay thầy La Phi, Nụ Hồng, chỉ có duy nhất một bộ, tôi đã từng nhìn thấy ảnh trưng bày!"

"Đúng vậy, cậu nói tôi mới nhớ, tôi cũng đã thấy, bộ này đắt hơn bộ Lăng Vân đang mặc nhiều!"

"Bao nhiêu tiền vậy, nhanh nói nhanh nói, tôi thấy phấn khích ghê!"

"52 triệu!"

...

Dư Bân đứng sau đám đông, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lận Tầm tràn ngập hoảng hốt, sao có thể như vậy, Lận Tầm không phải đã bị Lận gia bỏ rơi, bị cha ruột dùng để gán nợ, bị mẹ kế nuốt chửng gia sản, cậu ta phải vô cùng đáng thương mới đúng, sao lại như vậy, tại sao Cố Hoài Diệp lại đối xử với Lận Tầm như vậy?

Cậu ta không thể hiểu được.

Nhưng ai quan tâm Dư Bân hiểu hay không chứ.

Đứng trong đám đông, Lăng Vân nhìn bộ vest trên người Lận Tầm, trong đáy mắt nổi lên ghen tị, ban đầu cậu rất thích bộ vest này, chỉ vì giá cả quá cao, cha không đồng ý mua, nhiều ngày mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được ông, nhưng sau đó liên hệ với thầy La Phi, mới biết bộ vest đã có người đặt mua.

Cậu biết thói quen của thầy La Phi, mỗi một thiết kế của ông đều là độc nhất vô nhị.

Cậu đã tiêu rất nhiều tiền thu thập thông tin liên lạc với ông ấy, hy vọng có thể cùng nhau thương lượng, thậm chí ra giá cao hơn để có thể lấy về tay, nhưng không có kết quả.

Ngàn vạn lần không ngờ, lễ phục này được Cố Hoài Diệp mua cho Lận Tầm.

Lăng Vân trước nay chưa hề để Lận Tầm vào mắt, lần đầu tiên cảm thấy Lận Tầm chướng mắt như vậy.

Nhớ trước đây, Lận Tầm thích Dịch Hiên, theo đuổi Dịch Hiên lâu như vậy, nhưng không được đáp lại, nhưng cậu chỉ cần lượn lờ quanh Dịch Hiên vài lần, đã được Dịch Hiên theo đuổi, Lận Tầm dựa vào cái gì mà tranh với cậu chứ?

Mắt Lăng Vân dừng trên người Cố Hoài Diệp, người thừa kế Cố gia, diện mạo anh tuấn, danh hiệu Công tước, Dịch Hiên so ra cách tám ngàn dặm, làm Alpha mà còn bị trong nhà quản thúc.

Lăng gia nếu muốn liên hôn, người được chọn cũng nên giống như Cố Hoài Diệp, không phải sao?

Bởi vì Cố Hoài Diệp đột nhiên xuất hiện, mọi người ai cũng chú ý đến anh, không ai quan tâm tới một già một trẻ đang ngồi trên lầu nghe chuyện, đầu lão đội mũ của ngư dân, ánh mắt sáng ngời quan sát những người mặc trang phục sặc sỡ phía dưới.

“Thiếu niên đứng cạnh Công tước là ai vậy?”

Nghe ông nói chuyện, thanh niên đi cùng ông sửng sốt.

"Ông nội, ông thích cậu ta, khí chất thuần khiết, diện mạo xinh đẹp, người này nhất định là Omega, ông không phải đã nói chỉ tuyển Beta vào vai Hồ Ly sao?"

Quan Ải mở miệng chối bỏ những lời đã nói.

‘Ông nói hồi nào chứ, xuống đưa cậu ta vé thử vai đi’

Quan Tiếu nhìn ông nội mình giả đò ngu ngơ.

‘Ngoài cậu ta ra còn ai nữa không, con tặng luôn một thể, rốt cuộc ông tuyển cậu ta là vì cậu ta hợp vai, hay là vì thấy Công tước đối xử đặc biệt với cậu ta vậy hả?”

Quan Ải hừ một tiếng xoay người.

“Trong mắt con ông là người hám danh lợi vậy à, mau xuống đưa cho cậu ta nhanh đi, xong việc còn về sớm?”

“Như vậy là xong rồi, không xuống làm quen sao?”

“Làm cái gì quen, ông của con cần làm quen người khác sao, nhanh đi, ông ở trên xe chờ con”

Quan Tiếu giật giật khóe miệng, biết rõ ràng Quan Ải vội vội vàng vàng như vậy là vì cái gì, thật ra là muốn nhanh về nhà xem chương tiểu thuyết mới ra mà ông đang đọc dở.

Lận Tầm đi đến bên cạnh Cố Hoài Diệp.

‘Em mặc như vầy có được không?’

Cố Hoài Diệp gật đầu, ánh mắt nổi lên ý cười.

“Bộ đồ này rất hợp với cậu."

Lận Tầm cong cong đôi mắt.

‘Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.’

Bất ngờ được người ta khen, Cố Hoài Diệp cong môi, âm thanh vui sướиɠ.

‘Cảm ơn’

‘Không có gì đâu, em nói thật lòng mà.’

Có gì nói đó, Cố Hoài Diệp thật sự rất đẹp.

‘Xin chào, tôi là trợ lý của Quan Ải đạo diễn, ngài ấy muốn tặng cậu đây một tấm vé thử vai, thứ bảy tuần sau, hy vọng cậu có thể thính phòng thứ hai để thử vai.’

Nhìn tấm vé đưa trước mặt mình, Lận Tầm ngây ngốc một hồi mới đưa tay nhận lấy.

‘Đưa tôi thật sao?’

Quan Tiếu gật đầu cười, khi nãy không thấy, giờ lại gần mới nhận ra, Omega này vừa ngoan vừa đẹp, phù hợp với vai Hồ Ly lúc còn thanh thuần, cũng không biết cảnh sau hắc hóa, mị hoặc chúng sinh có thể diễn nổi không đây.

‘Đúng vậy, hy vọng thứ hai tới có thể gặp lại cậu.’

Quan Tiếu nói xong quay sang Cố Hoài Diệp nhẹ nhàng gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Có người nhận ra Quan Tiếu, không thể tin được nói.

‘Quan Ải đạo diễn vừa rồi đã tới sao?’

‘Ở đâu, sao tôi không thấy?’

‘Quan Ải đạo diễn chọn Lận Tầm rồi?”

‘Cái mà Quan Tiếu đưa là vé thử vai đó.”

...