Nguyệt Cảng

Chương 14.1: Bá Tổng Không Phải Là Một Loại Giới Tính, Mà Là Một Loại Cảm Giác

Chương 14.1: Bá Tổng Không Phải Là Một Loại Giới Tính, Mà Là Một Loại Cảm Giác

Khách hàng của Đường Nguyệt Thư tối nay là một người đàn ông trung niên đến từ Trung Quốc. Theo lời cố chủ, người đàn ông này cũng là đối tác quan trọng của họ. Lần đầu tiên hắn đón giáng sinh ở Paris, được bọn họ mời đến nhà họ dùng bữa tối.

Nhưng vì nhiều người đến hiện trường là người Pháp nên để tránh rào cản giao tiếp do ngôn ngữ gây ra, họ đã thuê phiên dịch viên cho hắn.

Đây là sự sắp xếp công việc rất tạm thời, khi Đường Nguyệt Thư đến, lần đầu tiên cô được giới thiệu với đối tác phục vụ tối nay.

Xác thực là một ông chú, thái độ của cố chủ đối với ông ấy cũng rất kính trọng.

"Nguyệt Thư, vị này là Trần Thịnh tiên sinh."

Mẹ Tô Nghiên Hoài giới thiệu hai người bọn họ với nhau.

Đường Nguyệt Thư thể hiện thái độ chuyên nghiệp của mình với tư cách là một phiên dịch viên, cô nói với Trần Thịnh: "Chào ngài Trần tiên sinh, tôi là phiên dịch tối nay của ngài, ngài gọi tôi là tiểu Đường là được."

Tên cô không quá ấn tượng.

Kết quả, người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm vào mặt Đường Nguyệt Thư hồi lâu rồi nói: "Nhìn mặt Tiểu Đường, tôi luôn có cảm giác quen mặt, trước kia chúng ta gặp nhau rồi sao."

Đường Nguyệt Thư không có ấn tượng gì với vị Trần tiên sinh này, nhưng giọng của hắn trông giống người Bắc Kinh, ở trong nước gặp người như vậy cũng không lạ lắm.

Bà Diêu cười: "Hai người đều là người Bắc Kinh, nói không chừng trước đây đã từng gặp nhau."

Những lời này chỉ là lời lịch sự.

Khi ở Bắc Kinh xác thực Đường Nguyệt Thư quen rất nhiều người, cũng rất nhiều người đơn phương biết cô, trước kia theo lão Đường dự một số bữa tiệc rượu của trưởng bối, nhưng cô thực sự không thể nhớ được nhiều người trong số họ. Ngược lại, những trưởng bối gặp mặt đều khen cô xinh đẹp hiểu chuyện, kỳ thật cũng không được mấy người nhớ được mặt người chỉ gặp một lần.

Tất nhiên cô có độ công nhận, nhưng sự công nhận đi kèm với hào quang nhận dạng đó có thể không khiến mọi người nhớ đến cô.

Huống gì thân phận hiện tại của Đường Nguyệt Thư chỉ là một sinh viên nghèo học tập ở Paris.

Tại đây ở bên cạnh Trần tiên sinh cùng ông ta xã giao.

Lúc đầu, Đường Nguyệt Thư nghĩ nhà cố chủ chỉ làm tiệc giáng sinh, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải như vậy.

Những người cầm ly rượu trong biệt thự hầu hết đều là người châu Âu, ít nhất là hai mươi ba mươi người.

Tô Nghiên Hoài, học sinh dạy kèm của Đường Nguyệt Thư đang nói chuyện với các bạn cùng lớp trên ghế sofa. Từ vẻ cau mày và động tác quơ tay múa chân của cả hai bên, có vẻ như bọn họ cũng cần một người phiên dịch.

Ngay cả khi Đường Nguyệt Thư nhìn sang, chàng trai cũng tỏ ra bất lực.

"......"

Đáng tiếc tối nay cô Đường của hắn đã bị mua đứt thời gian, không thể tới cứu hắn được.

Khi không cần cùng Trần tiên sinh xã giao, Đường Nguyệt Thư cũng chịu trách nhiệm trò chuyện với ông ta.

Có lẽ là bởi vì đồng hương của cô, đối phương thích cô, Đường Nguyệt Thư không có khả năng nhắc đến tên tuổi cha cô, lão Đường không phải là một người cha tốt, nhưng ông lại có chút địa vị ở Bắc Kinh.

Nếu không, Đường Nguyệt Thư đã không đi dạo quanh Bắc Kinh trong hai mươi năm qua.

Đường Nguyệt Thư thực sự rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực dịch thuật. Cô có bằng đại học về tiếng Pháp. Trong thời gian đi học, cô đã tham gia một số cuộc thi phiên dịch, giành được giải thưởng.

Khi tốt nghiệp, giáo viên của cô thậm chí còn muốn giới thiệu cho cô một công việc, nhưng Đường Nguyệt Thư còn muốn tiếp tục học tập nên từ chối.

Thành thật mà nói, chỉ cần cô sẵn lòng, có rất nhiều ngành nghề và tương lai mà cô có thể lựa chọn.

Chỉ là Đường Nguyệt Thư đã quen sống xa hoa, thực sự khó có khả năng cô sẽ rời khỏi Đường gia, chỉ cần cô chịu cúi đầu thì có thể tiếp tục làm đại tiểu thư của mình.

Nhưng vẫn chưa có gì được quyết định nên cũng không cần quá bi quan.

Trò chơi của Đường Nguyệt Thư với cha ruột của cô sẽ kéo dài trong vài năm nếu cô có thể kiên trì.

Giờ đây, cô đang phiên dịch cho những người xung quanh đâu vào đấy, những kỹ năng chuyên môn mà cô đã phát triển trong những năm đại học vẫn còn đó.

Từ lan can trên tầng hai của biệt thự, có thể nhìn rõ toàn cảnh tầng dưới.

Lâm Xuyên đang đứng ở đó, bên cạnh anh là Tô tiên sinh, người chủ trì bữa tối giáng sinh này.

Bọn họ đang trò chuyện, rất nhiều khách mời trong bữa tối này đều là đối tác của Tô gia, Lâm Xuyên là một trong số đó.

Nhưng khi anh tình cờ nhìn xuống, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Đó không phải là gia sư của Tiểu Hoài sao?" Anh hỏi.

Rõ ràng, sự xuất hiện của Đường Nguyệt Thư trong trường hợp này có chút bất ngờ, có vẻ như không nên mời một gia sư bình thường của học sinh quốc tế đến bữa tối này.

"Cô ấy à."

Người đàn ông bên cạnh không thay đổi giọng điệu nói: "Vợ tôi mời cô ấy phiên dịch tiếng Pháp cho vì Trần tiên sinh đến từ Bắc Kinh, bà ấy nói tiếng Pháp của cô bé rất tốt."

Thì ra là vậy.

Phiên dịch tiếng Pháp.

Đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên nhìn thấy người như vậy kiêm làm công việc bán thời gian.

Năng lượng của con người có hạn. Mục đích của những người luôn bôn ba trên đường như cô rốt cuộc là vì cái gì.

Vì tiền sao?

Nhưng rõ ràng là nhu cầu ăn mặc của cô còn xa mới đến mức cô phải làm việc chăm chỉ như vậy.

Hoặc nếu là người phải làm nhiều công việc để duy trì vẻ ngoài quyến rũ thì nên có những lựa chọn tốt hơn.

Mặc dù ý tưởng như vậy có phần mạo muội nhưng với điều kiện bên ngoài và năng lực nghề nghiệp của mình, cô thực sự có thể sống một cuộc sống tương đối tốt.

Chi phí du học quả thực rất đắt đỏ, nhưng việc cô có thể đến đồng nghĩa với việc khả năng tài chính của cô có thể trang trải chi phí du học.

Lâm Xuyên không hiểu tại sao cô lại bỏ ra nhiều công sức như vậy để làm việc.

Cô đang có kế hoạch gì vậy?

Công tử ca ngậm thìa vàng lớn lên sinh ra tò mò đối với một cô gái không thân.

Anh không biết sự tò mò này sẽ dẫn tới đâu.

Đường Nguyệt Thư đi theo Trần tiên sinh suốt bữa tiệc, gần như không thể tách rời.

Mặc dù ngồi phía sau nhưng cô lại ngồi cạnh hắn.

Chỗ ngồi của Trần tiên sinh được sắp xếp ở hàng ghế đầu, còn chỗ ngồi của Đường Nguyệt Thư đương nhiên là ở phía trước.

Đó là một chiếc bàn dài, trên bàn nhiều nến nhỏ, đầu bếp phục vụ đồ ăn cho mọi người một cách có trật tự.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Lâm Xuyên mặc tây trang đi giày da ngồi đối diện, Tô Nghiên Hoài ngồi bên cạnh anh.

Đường Nguyệt Thư biết việc gặp được Thần Tài ở đây là điều bình thường.

Chỉ là tối hôm qua bọn họ còn cùng nhau ăn tối, bây giờ lại đυ.ng mặt nhau trước sự chứng kiến

của rất nhiều người, trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, có một cảm giác rất bí ẩn.

Giống như thể việc họ gặp nhau riêng tư là một bí mật vậy.