Chương 14: Bá Tổng Không Phải Là Một Loại Giới Tính, Mà Là Một Loại Cảm Giác
Vào đêm Giáng sinh, Đường Nguyệt Thư ăn tối với một người đàn ông mà cô chỉ gặp vài lần. Trải nghiệm tổng thể không tệ.
Theo ý kiến
của cô, tính cách của đối phương ít nhất cũng ở mức khá.
Sau khi nói giáng sinh vui vẻ, bọn họ chia tay nhau.
Điểm khác biệt là giờ đây họ đã có cách liên lạc với nhau, thay vì chỉ có Đường Nguyệt Thư đơn phương có danh thϊếp của anh.
Nhưng dù vậy, Đường Nguyệt Thư vẫn không nghĩ Thần Tài sẽ đóng một vai trò quan trọng nào trong cuộc đời cô.
Đây không phải là ở Trung Quốc, anh cũng không phải là người đã sống lâu ở Paris.
Nói một cách logic, không có nhiều khả năng để câu chuyện của họ tiếp tục phát triển.
Ăn đồ Pháp hơn ba tiếng, Đường Nguyệt Thư vẫn cảm thấy buồn ngủ, sau khi trở về, cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm.
Hoàn toàn phớt lờ những lời chúc phúc khác nhau trên điện thoại.
Ngày Giáng sinh thực sự rất quan trọng đối với bọn họ, Đường Nguyệt Thư không khỏi bị lây nhiễm bởi không khí lễ hội náo nhiệt ở đây, nhưng mí mắt cô như muốn đánh nhau, có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp.
Thực tế, những ngày nghỉ lễ rất thích hợp để làm việc bán thời gian.
Có lẽ cô có thể kiếm được rất nhiều chỉ từ tiền boa.
Nhưng công việc bán thời gian như vậy đối với cô dù sao cũng không có ý nghĩa gì nhiều, Đường Nguyệt Thư cũng không đến mức không đủ tiền ăn uống, sau khi thử nghiệm mấy tháng, cô nên nghĩ đến kế hoạch khác.
Tuy nhiên, vào buổi sáng ngày lễ giáng sinh, Đường Nguyệt Thư bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Cô nheo mắt nhìn vào màn hình điện thoại, đó là cuộc liên lạc được ghi chú từ mẹ của đối tượng cô đang làm gia sư.
Đường Nguyệt Thư dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo hai giây mới nghe điện thoại.
Một giọng nữ dịu dàng từ bên kia truyền đến: "Nguyệt Thư, hôm nay cô có tiện nhận nhiệm vụ phiên dịch tiếng Pháp không?"
Vào ngày lễ giáng sinh, Đường Nguyệt Thư nhận một công việc tạm thời.
Không còn cách nào khác, cố chủ sẵn sàng trả cho cô mức lương theo giờ cao hơn mức bình thường trên thị trường, nói thời gian làm việc của cô khoảng ba giờ.
Bao ăn.
Việc không cần phải suy nghĩ xem buổi tối ăn gì đối với Đường Nguyệt Thư quả thật rất tốt.
Trước đây ở trong nước có đầu bếp trong nhà, muốn ăn cái gì nói trước là được, ngay cả khi bạn không biết nên ăn gì, họ vẫn có thể chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon theo sở thích của bạn.
Mỗi ngày mang cơm hộp gì bây giờ chỉ là việc tung đồng xu.
Cố chủ có quy định về trang phục cho Đường Nguyệt Thư, buổi tối có tiệc tối, cô phải ăn mặc phù hợp.
Tô phu nhân thanh lịch nói nếu không có quần áo phù hợp sẽ nhờ tài xế đưa một bộ đến.
Cảm giác này, giống như cảm giác của tầng lớp thượng lưu chăm sóc Lọ Lem, khiến Đường Nguyệt Thư một lần nữa cảm nhận sâu sắc quyền lực bá tổng của cố chủ.
Bá tổng không phải là một loại giới tính, mà là một cảm giác.
Đường Nguyệt Thư từ chối lời đề nghị gửi quần áo của cố chủ, nhưng cô nghĩ đó là một công việc rất nhẹ nhàng.
Vào ngày giáng sinh, đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư tốn tâm tư thay đồ trước khi đi làm.
Cô mặc một chiếc váy dài khác do chính cô thiết kế, một chiếc váy dài màu đen được may theo kích cỡ của cô.
Là sản phẩm hoàn thiện đầu tiên được thực hiện bởi Đường Nguyệt Thư ở Paris.
Trên ngực và làn váy được may vài bông hồng nhung đỏ, ôm sát eo, làn váy thiết kế không có quy tắc, còn mang theo thiết kế váy đuôi cá nhỏ, nhưng bản thân chất vải co giãn nên việc di chuyển khá thuận tiện.
Cô mặc trang phục này tham dự bữa tiệc không có vấn đề gì.
Trước khi ra ngoài, Đường Nguyệt Thư mặc áo khoác vào.
Nhiệt độ bên ngoài gần như luôn dạy cô cách làm người.
Tài xế đang đợi Đường Nguyệt Thư ở tầng dưới. Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, trông như một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Lúc trước có nghe cố chủ quyết định năm nay sẽ định cư bên Pháp, vì việc sắp xếp công việc.
Cặp vợ chồng từng đi du lịch qua lại giữa Pháp và Trung Quốc, nhưng để không bỏ lỡ việc học của con trai, bọn họ đã chọn cách sắp xếp cho cậu học cao trung ở Paris.