Chương 12.1: Bữa Tối
Dù thế nào đi nữa, lời chúc phúc của Đường Nguyệt Thư vào lúc này đều là chân thành.
Cô đã ở nước ngoài được vài tháng, thực sự đã gặp rất nhiều trở ngại. Cô thông thạo tiếng Pháp nhưng đột nhiên sống trong một môi trường xa lạ trong một thời gian dài, việc bị bệnh nhưng không có ai bên cạnh là điều rất khắc sâu.
Lâm Xuyên là một trong số ít người khiến cô cảm thấy ấm áp.
Mặc dù hai lần giúp đỡ đều là đưa cô về nhà, đối với anh chỉ là một việc đơn giản, nhưng Đường Nguyệt Thư thực sự nhớ đến lòng tốt của người khác.
Sau khi cô nói lời chúc phúc, đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Tuy nhiên, trước khi cô nói lời tạm biệt, Lâm Xuyên bỗng nhiên cụp mắt nhìn cô, Đường Nguyệt Thư nghe thấy anh hỏi: "Tối nay Đường tiểu thư có ý định gì khác không?"
Đường Nguyệt Thư không ngờ lại nghe được lời hỏi thăm như vậy. Thông thường khi người ta hỏi cô câu này, câu tiếp theo là muốn hẹn hò với cô.
Mà câu trả lời của cô thường là từ chối.
Dù cô có dùng từ nào để từ chối thì cuối cùng cũng sẽ không còn khả năng nào khác.
Vấn đề duy nhất là cô chưa chuẩn bị cho lời hỏi thăm bất ngờ từ Thần Tài nên vẻ mặt dừng lại một lúc, phản ứng chậm nửa nhịp.
Nhưng Lâm Xuyên dường như đã nhận được câu trả lời từ vẻ mặt của cô, liền hỏi câu tiếp theo: "Cô ăn tối chưa?"
Hôm nay Đường Nguyệt Thư muộn, ăn cũng sẽ ăn muộn, thời gian này đối với cô còn hơi sớm. Đôi khi cô còn bỏ bữa tối.
Không phải vì giảm cân mà là do chán ăn.
Cô vẫn chưa quyết định có nên ăn tối nay hay không, bên ngoài nhà ăn có quá nhiều người, khả năng cô sẽ gọi đồ ăn mang về.
Khi cô ngước mắt định nói gì đó, Lâm Xuyên lại lên tiếng: "Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng, nếu cô bằng lòng, tôi xin mạn phép mời cô cùng tôi dùng bữa tối."
Khi Đường Nguyệt Thư nghe được câu nói này cô thật sự đã bất ngờ, với mối quan hệ không thân quen của cô và Thần Tài, hẳn là không vượt qua giao tình một bữa tối.
Trừ khi bọn họ có ý đồ khác với đối phương.
Cho nên Đường Nguyệt Thư hỏi: "Tại sao?"
Câu đầy đủ "vì sao" này hẳn là vì sao lại mời cô.
Lâm Xuyên và cô nhìn nhau. Cô gái xinh đẹp này, hiện tại có vẻ không khá giả về tài chính, đang giao tiếp với anh bằng giọng điệu nghi ngờ, điều này khiến Lâm Xuyên tin tưởng việc cô trả lại khăn tay chỉ là bản tính đơn thuần.
Anh không phải là một người đàn ông tự luyến, nhưng biết mình có lợi thế trong việc lựa chọn bạn đời.
"Bởi vì tối nay là đêm giáng sinh, tình cờ tôi và cô cũng một mình."
Đường Nguyệt Thư nghe thấy người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng trả lời: "Nên tôi muốn hỏi cô có muốn ăn tối với tôi không?"
Bữa ăn đối tác?
Đường Nguyệt Thư hiểu như vậy.
Hóa ra Thần Tài đơn giản là không muốn ăn một mình.
Đường Nguyệt Thư đã hiểu.
Ban đầu cô định sau khi trả lại đồ sẽ trở về, nhưng bây giờ đối mặt với lời mời từ Thần Tài, cô do dự một chút rồi nhận lời mời ăn tối cùng nhau.
"Vinh hạnh của tôi."
Đường Nguyệt Thư cong mắt.
Đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên gặp mặt bên ngoài ngoại trừ lần tình cờ gặp nhau. Những lần gặp mặt khác, Đường Nguyệt Thư và đối phương cũng không nói được mấy câu.
Đường Nguyệt Thư không phải là cô gái xuất thân từ một gia đình khá giả chưa hiểu chuyện đời, mặc dù hiện tại cô đang trong tình trạng cãi vã với gia đình, nhưng sự giáo dục và đối xử mà cô được hưởng trong quá trình trưởng thành cho cô nhiều tự tin, điều này làm cô khi đối mặt với một người đàn ông có địa vị xã hội vẫn có thể duy trì thái độ thoải mái.
Điều này thực ra rất đơn giản, Thần tài quả thực có ngoại hình và điều kiện kinh tế vượt trội, nhưng Đường Nguyệt Thư không có ý đồ gì với anh, chỉ cần không có ý đồ thì mọi thứ anh sở hữu đều không liên quan gì đến cô.
Tất nhiên, đây là điều mà nhiều người không thể bỏ qua.
Đường Nguyệt Thư tin Lâm Xuyên sẽ là một mối liên hệ rất tốt, hôm nay không thể dùng được nhân mạch này, nhưng ngày mai thì sao?
Còn có một nguyên nhân khác khiến cô bình tĩnh khi đối mặt với Lâm Xuyên như vậy: cô căn bản không hiểu người này.
Chỉ biết tên họ thôi.
Khi ở trên xe, Đường Nguyệt Thư hỏi về Tần Thiệu Mẫn, cô nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
"Tại sao Tần tiên sinh không ăn tối cùng anh?"
Đường Nguyệt Thư hỏi.
Chủ đề này không phải là một chủ đề hay, nhưng trước mắt Đường Nguyệt Thư tần Thiệu Mẫn đang làm thuê cho hoa kiều Tô gia, giữa bọn họ có rất ít chủ đề có thể thảo luận.
Nhắc đến Tần Thiệu Mẫn, Lâm Xuyên nhớ tới trước đó đối phương đã nhìn thấy tài khoản của cô Đường trên mạng xã hội, sau khi khen ngợi cô, anh đã chọn theo dõi cô, sau đó lúc cô phát sóng trực tiếp anh còn chia sẻ một lần, khen cô hát hay, nói bên ngoài cô đẹp hơn trên ảnh.
Nhưng Tần Thiệu Mẫn theo dõi quá nhiều blogger trên tài khoản xã hội, cô Đường mà anh xem trọng cũng không phải người hắn thích xem nhất, vì vậy lúc sau bọn họ không nói đến cô nữa.
Tần Thiệu Mẫn cũng không biết người bạn tốt của hắn và Đường tiểu thư đang trên đường đến nhà hàng, nơi họ cùng nhau ăn tối vào đêm giáng sinh.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên bình tĩnh nhắc lại lời nói ban đầu của Tần Thiệu Mẫn: "Cậu ấy nói đêm giáng sinh hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, trông giống như gay."
Đường Nguyệt Thư: "......"