Chương 12: Bữa Tối
Hầu hết các nhà thờ ở đây đều là những công trình kiến
trúc Gothic cổ điển. Cả trang trí bên ngoài và bên trong đều mang đậm phong cách lịch sử thời kỳ phục hưng. Các bức tranh tường và tác phẩm điêu khắc bên trong rất bắt mắt.
Nhưng nhân vật chính của ngày hôm nay là ban nhạc trên sân khấu và khán giả náo nhiệt bên dưới.
Đường Nguyệt Thư nhớ tới cô chỉ hẹn gặp Thần Tài về thời gian và địa điểm, sau đó không có liên lạc gì nữa, giờ cô càng không chắc đối phương có còn nhớ đến chiếc khăn tay nhỏ này hay không.
Hoặc cô nên gọi cho anh ngay bây giờ, hỏi anh hiện đang ở đâu.
Đường Nguyệt Thư đứng ở ngoài nhà thờ, vẫn còn mấy phút nữa mới đến thời gian bọn họ hẹn gặp, cồ cũng không biết khái niệm thời gian của đối phương như thế nào.
Nhưng đứng bên ngoài thì hơi lạnh.
Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình nên mặc thêm quần áo trước khi ra ngoài.
Mặc dù trông cô có vẻ như đã quấn mình kín mít.
Một vấn đề khác là với việc cô bọc kín như thế này, người bên kia đến cũng không nhận ra cô.
Đường Nguyệt Thư không cảm thấy bọn họ chỉ mới vài lần gặp nhau lại có thể khiến đối phương nhận ra cô trong đám đông, chiều cao và ngoại hình của Thần Tài vốn đã đủ nổi bật, Đường Nguyệt Thư không dám cam đoan có thể nhìn thấy anh trong đám đông.
Cô tìm cho mình một bậc thang cao hơn một chút đứng trên đó. Âm nhạc trong nhà thờ truyền ra, một số giai điệu phổ biến của người Pháp và âm thanh của một dàn đồng ca vang lên.
Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là đến thời gian đã hẹn.
Đường Nguyệt Thư lấy điện thoại di động ra, định gọi cho đối phương.
Nhưng mà lại giống như tâm linh tương thông, sau khi Đường Nguyệt Thư lấy điện thoại di động ra, trước tiên cô cởi găng tay ra khiến cô không thể hoạt động linh hoạt, nhưng sau khi tháo găng tay ra, cô lại cảm thấy đôi tay mình không còn là của mình nữa.
Đường Nguyêtu Thư là một trong những đại diện tiêu biểu mùa đông tay chân lạnh băng nếu không được sưởi ấm.
Môi trường có máy sưởi thì không sao, nhưng không có máy sưởi, cô chỉ có thể im lặng thở dài.
Không ngờ, trước tiên lại có một cuộc gọi không báo trước, Đường Nguyệt Thư theo bản năng trả lời cuộc gọi.
Đặt di động lên tai, Đường Nguyệt Thư thở ra một làn khói trắng, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, nhưng vì phát ra từ điện thoại di động nên nghe có chút từ tính.
"Đường tiểu thư."
Là giọng của Thần Tài tiên sinh.
Đường Nguyệt Thư mất khoảng hai giây mới có phản ứng. Cô đáp: "Lâm tiên sinh, anh tới chưa."
Khi hỏi, cô nhìn xung quanh, cố gắng bắt gặp người đang nói chuyện điện thoại trong đám đông.
"Tới rồi."
Thần Tài nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề.
Đường Nguyệt Thư miêu tả quần áo của mình cho anh, nói cô mặc áo khoác đỏ, đội mũ beret đen, nhưng khi đang nói chuyện, cô chợt nhận ra dạo này trên đường không có nhiều người mặc đồ đỏ.
Mũ beret màu đen về cơ bản là một món đồ thời trang phổ biến.
Cô im lặng một lúc, cảm thấy miêu tả vị trí của mình sẽ dễ tìm hơn.
Nhưng cô còn chưa mở miệng, Thần Tài tiên sinh đột nhiên nói: "Tôi tìm thấy cô rồi."
Đường Nguyệt Thư vẫn theo bản năng nhìn xung quanh, theo lý mà nói, Lâm Xuyên hẳn là ở gần cô, nếu anh không nhận sai người.
"Cô nhìn sang bên phải đi."
Sau đó Đường Nguyệt Thư quay người lại, cô gặp người đàn ông ở cuối cầu thang cũng đang cầm điện thoại di động.
Thần Tài hôm nay vẫn mặc toàn đồ đen, khuôn mặt rất dễ nhận ra, dù đã nhìn thấy nhiều lần nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn thở dài trong lòng.
Đường Nguyệt Thư cúp điện thoại, ở chân cầu thang nở một nụ cười rất tiêu chuẩn với Thần Tài.
Là con gái của một gia đình giàu có, từ nhỏ đã có kinh nghiệm giao tiếp với người khác.
"Lâm tiên sinh, chào buổi tối."
Lúc này ở Paris, trời đã rất tối.
Đường Nguyệt Thư đi xuống mấy bước, đứng trước mặt Lâm Xuyên.
"Chào buổi tối."
Lâm Xuyên đáp lại.
Đường Nguyệt Thư trả lại chiếc khăn tay cho Lâm Xuyên. Chiếc khăn tay đã được giặt sạch, hiện được trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó trong chiếc hộp và túi xách tinh xảo.
Lâm Xuyên không có nói giá trị của chiếc khăn tay này không xứng đáng với chuyến đi đặc biệt này, nhưng nhìn qua biểu cảm của anh chỉ thấy như chuyện bình thường.
Đường Nguyệt Thư mặc dù không chủ động nhắc tới, nhưng có thể anh sẽ không nhớ tới chiếc khăn tay nhỏ này.
Đến bây giờ, nhiệm vụ tối nay của Đường Nguyệt Thư đã hoàn thành, theo kế hoạch của cô, cô nên thân thiện chào tạm biệt Thần Tài tiên sinh rồi về nhà.
Mặc dù đêm giáng sinh được coi là một ngày đặc biệt nhưng Đường Nguyệt Thư lớn lên ở Trung Quốc. Mặc dù ngày này được tổ chức hàng năm, nhưng đây là ngày của người nước ngoài nên trường học không nghỉ, cô cảm thấy đây không phải ngày quan trọng.
Vừa trải nghiệm không khí lễ hội.
Nghĩ như vậy, Đường Nguyệt Thư chợt nhận ra điều gì đó. Người đàn ông bên cạnh cô đến từ Cảng Thành, không giống như ở đại lục, họ sẽ tổ chức lễ giáng sinh, bọn họ cũng có ngày nghỉ.
Nghĩ đến quá trình trưởng thành của Thần Tài tiên sinh, Giáng sinh là một ngày lễ rất hoành tráng.
"Lâm tiên sinh, nếu vật đã về với chủ, vậy tôi không quấy rầy anh nữa."
Đối với loại trường hợp này Đường Nguyệt Thư nói có chút hạ bút thành văn, cô cong mắt nói: "Đêm nay là giáng sinh, chúc anh vui vẻ mỗi ngày."