Chương 11: Đêm Giáng Sinh
Đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư cảm thấy một chiếc khăn tay nhỏ có chút rắc rối.
Nếu bây giờ cô tuỳ tiện đề nghị trả lại chiếc khăn tay cho chủ nhân ban đầu của nó, liệu có phải sẽ làm cô giống như đang có tâm tư thầm kín không.
Thần Tài hiển nhiên không thiếu một chiếc khăn tay, dựa vào thói quen mua giày đủ màu của Đường Nguyệt Thư trước đây, cô tin người giàu sẽ không chỉ có một chiếc khăn tay như vậy.
Nhưng có một số thứ nên trả lại cho chủ nhân ban đầu của chúng, bất kể giá cả hay việc chủ nhân có quan tâm đến chúng hay không.
Đường Nguyệt Thư cũng sẽ không dùng đồ của người khác.
Sau khi quyết định trả lại đồ cho người ta, bước tiếp theo là liên hệ với chủ nhân của chiếc khăn tay.
Cô có hai cách để liên lạc với bên kia.
Một là thông qua cố chủ hiện tại của cô, một nhà Hoa Kiều họ Tô kia liên hệ với Lâm Xuyên.
Nhưng cách làm như vậy sẽ để bọn họ biết trước đó Đường Nguyệt Thư đã gặp Lâm Xuyên như thế nào, có thể sẽ gây ra một số hiểu lầm không đáng có.
Hai là thông qua tấm danh thϊếp vẫn được cất trong một chiếc áo khoác của cô, ngẫu nhiên đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Vì sao gọi là tác phẩm nghệ thuật? Bởi vì sự tin tưởng quá mức của cô Đường vào các loại vải thương hiệu cao cấp, một số sai sót nhỏ trong quá trình vận hành thực tế đã dẫn đến hiệu quả cuối cùng khác với những gì mong đợi.
Đường Nguyệt Thư không muốn trở thành một chiếc túi dễ thấy trên đường phố Paris nên cô không mặc nó nữa.
Vào thời điểm đó, lúc lịch sự từ chối sự đền bù từ Thần Tài cô không nói dối, quả thực vẫn có thể mặc, nhưng không thể mặc ra đường mà thôi.
Có hai cách để liên lạc, rõ ràng cách thứ hai phù hợp với cô hơn.
Đường Nguyệt Thư từ trong áo khoác lấy ra một tấm danh thϊếp màu đen, trên đó có đầy đủ thông tin liên lạc.
Nhưng nếu tuỳ tiện gọi điện như vậy sẽ có chút đường đột, Đường Nguyệt Thư chọn cách dễ nhất đó là gửi tin nhắn.
Cô gõ chữ vào khung chat, xóa đi mấy lần, cuối cùng gửi đi câu này: [Lâm tiên sinh, tôi muốn trả chiếc khăn tay lúc trước anh cho tôi mượn tạm, xin hỏi khi nào anh rảnh?]
Vị Thần Tài đó thực ra trông rất trẻ, nhưng khí chất lại quá điềm tĩnh, Đường Nguyệt Thư biết anh phải lớn hơn cô ít nhất vài tuổi, nhưng chênh lệch vài tuổi cũng xem như bạn cùng lứa.
Cô biết địa vị xã hội của anh không thấp, nhưng địa vị xã hội của anh thực ra không liên quan gì đến cô, bọn họ bình đẳng cùng lứa tuổi, cho nên Đường Nguyệt Thư không dùng kính ngữ.
Gửi tin nhắn xong, Đường Nguyệt Thư để điện thoại sang một bên, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Bây giờ đã muộn rồi, những người không thức khuya có lẽ bây giờ đã đi ngủ.
Đường Nguyệt Thư sau khi xem tin nhắn tưởng tượng ra phản ứng của đối phương, hoặc là sắp xếp cách trả lại, hoặc là *tài đại khí thô nói với cô bỏ chiếc khăn tay này đi, nếu không đối phương không nhìn thấy tin nhắn hoặc nghĩ rằng không cần phải trả lời.
*Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
Dù sao, sau khi đối phương bồi thường toàn bộ tiền mua áo khoác cho Đường Nguyệt Thư, bọn họ hẳn là không còn liên lạc gì nữa.
Chỉ có thể nói duyên phận giữa con người với nhau quả thực là kỳ diệu.
Đường Nguyệt Thư tối hôm đó không đợi hồi âm, cho nên cô cũng không quá coi trọng, ngày hôm sau vẫn đến lớp như thường lệ.
Có lẽ là khi đêm giáng sinh đến gần, ngày càng có nhiều người muốn mời mọi người cùng nhau trải qua một buổi tối tuyệt vời, Đường Nguyệt Thư đã nhận được một số lời mời rất tình cảm phong phú.
Cô không biết đó có phải là tài năng của người Pháp hay không, khi đối phương nhìn thẳng vào mắt cô, nói những lời khen mơ hồ đó, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Điều này mang lại cho mọi người ảo giác mình đang được chú ý.
Nếu như cô không tình cờ nghe được người bạn cùng lớp này vào buổi sáng dùng lời lẽ tương tự để mời một bạn nữ khác cùng lớp.
Chuyện này có hơi đa tình quá đấy anh bạn.
Mắt thường có thể thấy mấy ngày nay Đường Nguyệt Thư rất nổi tiếng, lúc đầu cô không hiểu các bạn cùng lớp có ý gì, cho đến khi có người hỏi cô có phải là ngôi sao trên một nền tảng nào đó không.
Trong thời đại Internet, các bạn cùng lớp của cô cũng lên mạng, dữ liệu lớn đã đẩy nội dung của Đường Nguyệt Thư đến với bọn họ.
Cũng không làm sai gì nên thừa nhận cũng được.
Các bạn cùng lớp của Đường Nguyệt Thư khen nội dung video của cô rất hay, khen ngợi nghe có vẻ rất chân thành, Đường Nguyệt Thư cảm ơn bọn họ thưởng thức, từ chối một số lời mời hẹn hò và tỏ tình.
Thật khó tin, có một bạn nữ cùng lớp muốn hẹn hò với cô.
Pháp, một đất nước lãng mạn, đôi khi khó có thể kiểm soát được mức độ lãng mạn.
Đường Nguyệt Thư nhận được câu trả lời từ Thần Tài.
Anh nói dạo này lịch trình của anh khá bận rộn, không tìm được thời gian thích hợp nên hỏi cô đêm 24 có rảnh không.
Ngày 24, đêm Giáng Sinh.
Không biết vì sao, Đường Nguyệt Thư luôn từ chối nhiều lời mời khác nhau, cảm thấy như những bánh răng kỳ lạ của số phận đang quay vào thời điểm này.
Cô muốn nhanh chóng trả lại đồ cho chủ nhân của nó.
Theo kế hoạch ban đầu của cô, cô nên ngồi xổm ở nhà vào đêm Giáng sinh. Ngoài đường có quá nhiều người. Cô không phải là người thích tham gia cuộc vui những ngày này, cô cần nghỉ ngơi.
Tốt nhất là có thể ngủ mười mấy giờ.
Không ăn cũng không sao, nhưng không thể không ngủ.