Nguyệt Cảng

Chương 10.1: Vật Về Với Chủ

Chương 10.1: Vật Về Với Chủ

Đường Nguyệt Thư không phải loại công nhân sau khi nhận lương liền cúi đầu khom lưng với cố chủ, nên cô thân thiện nhắc nhở: "Tôi đề nghị cậu giải quyết mối quan hệ giữa cậu và bạn cùng lớp. Cá nhân tôi có thái độ trung lập với yêu sớm, nhưng trường trung học ở Pháp không có cái gọi là yêu sớm, độ tuổi kết hôn hợp pháp của con gái là 15 tuổi."

Trước kia nghe nói bên đây học cao trung cũng có thể kết hôn.

Tô Nghiên Hoài: "....."

"Sao cô lại nghĩ đến việc kết hôn."

Đường Nguyệt Thư: "Tôi chỉ muốn cậu cẩn thận đối diện với cảm xúc của mình."

Tiểu thiếu gia cảm thấy gia sư này thật phiền, nhưng cô dạy tiếng Pháp tốt hơn so với các gia sư trước đây, mô hình giảng dạy phù hợp với hắn hơn.

Tiểu thiếu gia chán nản nói với Đường Nguyệt Thư: "Cô ăn nhiều trái cây một chút, đừng nói nữa, cô nói làm tôi phân tâm."

Lần này đến lượt người kia bật cười.

Đường Nguyệt Thư ngước mắt nhìn thấy Lâm tiên sinh ăn mặc rất thời trang, khóe miệng nhếch lên, cô không biết anh cười vì cái gì.

"Tiểu Hoài, học tập chăm chỉ, kết bạn cẩn thận."

Tô Nghiên Hoài: "....."

Anh Xuyên chẳng những không nói giúp hắn, mà hình như đang thay mặt người khác nói chuyện.

Đường Nguyệt Thư thực sự suy nghĩ vì hắn, nhưng rõ ràng những gì cô nói không có sức nặng như những gì người khác nói với bạn học Tô.

Tô Nghiên Hoài hoàn toàn không quan tâm đến những gì anh Xuyên nói, hắn trông mong hỏi anh có tới tham dự bữa tiệc giáng sinh nhà bọn họ không.

Nhập gia tuỳ tục, đây là năm đầu tiên họ đến Pháp nên đương nhiên họ phải tuân theo những phong tục tập quán ở đây.

Lâm Xuyên không từ chối cũng không đồng ý, nói: "Có thời gian sẽ tới."

Ngay cả những lời này cũng khiến chàng trai vui mừng.

Đường Nguyệt Thư thực sự rất tò mò, trên người thần tài này rốt cuộc có hào quang gì khiến tên nhóc này sùng bái như vậy?

Lâm Xuyên ở trong thư phòng không ở lâu, rất nhanh liền đi ra ngoài.

Sau khi anh đi ra ngoài, Đường Nguyệt Thư khá là tò mò, thuận miệng hỏi Tô Nghiên Hoài: "Cậu rất thích người anh trai này nha."

"Đương nhiên, anh Xuyên của tôi từ nhỏ đến lớn chính là con nhà người ta, cao lớn, đẹp trai, xuất chúng không giới hạn, ai lại không thích anh ấy chứ."

Đường Nguyệt Thư: "....."

Tuy nhiên cô thừa nhận phần lớn những gì chàng trai nói đều là sự thật, nhưng cô thật sự không biết bộ lọc dày đến mức nào.

Hơn nữa, nghe giọng Lâm tiên sinh và người nhà này có lẽ không phải cùng quê, quả thực hiếm có mối quan hệ tốt như vậy.

Đường Nguyệt Thư tối nay như thường lệ ngồi xe của cố chủ về nhà, cô cũng không xui xẻo như vậy, xe của bị hỏng hai lần.

Cũng sẽ không may mắn gặp được Thần Tài làm việc thiện. Lần này việc dạy kèm kết thúc, Lâm Xuyên không còn ở đây nữa.

Tô Nghiên Hoài cảm thấy tiếc nuối vì mình không nói thêm với người ta.

Mặc dù Đường Nguyệt Thư không hiểu bộ lọc của hắn đến từ đâu, nhưng bộ dáng của vị Lâm tiên sinh kia trông giống như nhân trung long phượng.

Cô trở về căn hộ của mình, như thường lệ, nằm dài trên ghế sofa để đầu óc trống rỗng trong khoảng nửa giờ.

Mặc dù công việc hàng ngày của cô bao gồm việc tham gia lớp học và làm việc bán thời gian, nhưng hai việc này đã hành hạ cô đến mức kiệt quệ về thể chất và tinh thần.

Hơn nữa, điều này tương đương với việc cô làm nhiều công việc cùng một lúc.

Nếu người xuất thân từ một gia đình bình thường có thể đạt đến trình độ hiện tại của Đường Nguyệt Thư thì đã khá tốt, nhưng đối với cô mà nói thì còn lâu mới đủ.

Nếu không có chút tham vọng nào đó, cô đã không gây gổ với gia đình như vậy.

Rõ ràng năng lực hiện tại của cô không thể hỗ trợ dã tâm của cô, nếu không cô sẽ không rơi vào tình thế bị động như vậy.

Mấy tháng nay nhà bên kia tương đối nhiều thuyết khách, quan điểm cốt lõi là: nếu tách khỏi Đường gia, chuyện này có ích gì cho cô? Nếu không có Đường gia, ai sẽ quan tâm Đường Nguyệt Thư là ai?

Nói không có nhân tình, hầu như tất cả đều đứng về phía cha cô.

Đường Nguyệt Thư đương nhiên có thể hiểu được, thừa nhận những lời này là đúng.

Hoặc nếu thân phận đảo ngược, đứng ở góc độ cha cô, nhìn chi phí ăn mặc của con gái đều dựa vào mình, nếu không vâng lời người lớn, nói không chừng sẽ chọn cách ép buộc con mình cúi đầu.

Nếu cái gọi là không vâng lời này, không phải là kiên trì tìm người xấu làm chồng Đường Nguyệt Thư.

Liên hôn không đơn giản như bề ngoài, sự phát triển của Đường gia có vẻ tốt hơn Từ gia, nhưng nếu Đường Nguyệt Thư có uỷ khuất gì trong hôn nhân, mọi người sẽ khuyên cô nên lấy đại cục làm trọng.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy có chút mệt mỏi, loại mệt mỏi vì mục tiêu còn rất xa.

Nói thế nào nhỉ, miêu tả như thế này, theo trí tưởng tượng của cô, cô phải là một bá tổng chỉ điểm, chứ không phải một du học sinh nghèo khổ sẵn sàng xả thân vì năm thùng gạo.

Nằm một lúc, Đường Nguyệt Thư bắt đầu cử động.

Mấy ngày nay cô không dọn dẹp nhà cửa, có chút bừa bộn nên cô tùy tiện dọn dẹp một chút.

Đột nhiên, một chiếc hộp từ trên kệ đựng đồ rơi xuống đất, chiếc hộp bìa cứng bị mở tung, bên trong lộ ra một chiếc khăn tay.

Một chiếc khăn tay vốn không phải của Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư chưa từng nghĩ đến việc trả lại, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của nó, nhưng đêm nay Paris nhỏ như vậy, đây là lần thứ tư bọn họ gặp nhau.

Chiếc khăn tay này mặc kệ nguyên chủ có muốn hay không, thì dường như nên để vật về với chủ.