Chương 4: Cô Cười Rộ Lên Rất Đẹp
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái càng lúc càng xa, biến mất dưới lầu, Tần Thiệu Mẫn mới hận sắt không thành thép chất vấn Lâm Xuyên: "Cậu tốt đẹp sao không thêm phương thức liên lạc? Cậu không có ý kia còn mời người ta lên xe?"
Tần Thiệu Mẫn lúc này nhìn Lâm Xuyên giống như đang nhìn một đồng đội heo không thể sống sót trong trò chơi.
Lâm Xuyên đối diện với ánh mắt khiển trách của hắn, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Ngày nào cũng làm việc tốt, tại sao ở trong mắt cậu lại xấu xa như vậy?"
"......"
Được, còn ghét bỏ hắn xấu xa.
"Cậu thật có ý tứ, tôi đây không phải là nhìn cây vạn tuế nhiều năm như cậu, đang suy nghĩ ở Paris có thể làm cậu một đoạn gặp gỡ hay không, nhưng cậu lại không biết nắm bắt cơ hội."
Tần Thiệu Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm nói, khẩu âm không rõ: "Sớm biết vậy tôi đã tự mình thêm, em gái nhỏ nhà người ta xinh đẹp quá."
Thêm một mỹ nữ trong danh sách cũng là vinh hạnh của hắn.
Lâm Xuyên không nói gì, cũng không trả lời.
Xe chạy chậm rãi, Lâm Xuyên đưa tay xoa xoa thái dương, mấy ngày nay chạy loanh quanh rất mệt mỏi, vừa rồi uống chút rượu, bây giờ dừng lại liền cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Lâm Xuyên, cậu ở bên này bao lâu?"
"Hơn hai tháng."
Có một dự án cần theo rất nhiều thời gian, mà dự án này cũng rất quan trọng với anh.
Tần Thiệu Mẫn chậc một tiếng: "Hơn hai tháng, cậu chỉ biết làm việc kiếm tiền? Không biết theo đuổi cuộc sống."
"Cậu theo đuổi cuộc sống chỉ vì tình yêu sao?"
Lâm Xuyên nghĩ lại mối quan hệ lưu manh lộn xộn nam nữ giữa những người bạn của anh, hẹn hò không tốt bằng việc kiếm tiền.
Tần Thiệu Mẫn cảm thấy giữa mình và Lâm Xuyên có một khoảng cách thế hệ không thể vượt qua, vì thế nói một câu kinh điển: "Chờ cậu thật sự thích một người sẽ hiểu."
Lâm Xuyên không những không hiểu lời khuyên chân thành của bạn mình, thậm chí còn bình luận phê phán: "Bây giờ cậu nói chuyện ngày càng giống mẹ tôi rồi. Chắc hẳn hai người có rất nhiều điểm chung."
Tần Thiệu Mẫn: ".....Không phải cậu cảm thấy cậu rất hài hước đấy chứ?"
Đúng là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.
Sau khi Đường Nguyệt Thư trở về chỗ ở, nằm trên ghế sofa thư giãn một lúc lâu. Cách trang trí trong nhà của cô cũng phù hợp từng chút một. Vỏ ghế sofa có màu xanh lá cây vô cùng đậm, thiết kế phong cách cổ phong, nằm lên trên bắt đầu suy nghĩ về những công việc bán thời gian mà cô có thể làm.
Nhà hàng tối nay không thể tiếp tục đến nữa, có chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ cô có chuyện gì, bên kia núi cao sông dài, không thể trông cậy vào được gì.
Hơn nữa, nói một cách nghiêm túc, mức lương từ công việc bồi bàn nhà hàng bán thời gian còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu của cô.
Đó không phải là một công việc đáng để hao phí thời gian.
Cô chỉ mới 22 tuổi, tương lai còn có vô số khả năng. Không phải cô không thể sống một cuộc sống thoải mái phú quý, chỉ là vận mệnh không nằm trong tay mình.
Theo lời của Đường Thước Diễn, bây giờ cô đang tự chuốc lấy khổ cực.
Người trẻ sẵn sàng chịu khổ một chút thì có gì sai?
Thư giãn một hồi, Đường Nguyệt Thư đứng dậy, mở máy tính chỉnh sửa đoạn video vừa mới quay.
Trong thời đại này, Internet là một thứ tốt, lưu lượng cũng vậy.
Lưu lượng truy cập của video cuối cùng của cô rất tốt, số lượng người hâm mộ cũng tăng lên, điều này khiến Đường Nguyệt Thư nhìn thấy một cơ hội khác để phát triển sự nghiệp.
Trong hai ngày qua, Đường Thước Diễn luôn nói bóng gió về tình hình hiện tại của cô, cố ý hay vô ý nhắc đến chuyện trở về Trung Quốc, đồng thời nói về vấn đề sức khỏe gần đây của cha cô, Đường Nguyệt Thư đại khái hiểu, cây treo tường của Đường Thước Diễn bắt đầu lay động.
"Người đàn ông này không đáng tin cậy" những lời này khắc sâu vào tâm trí Đường Nguyệt Thư.
Trước khi ra nước ngoài, Đường Nguyệt Thư đã cố tình chặn mọi thông tin liên lạc của cha cô, mặt khác lại đưa người khác tới, cô cũng không phản ứng.
Đối với một người luôn sống trong nhung lụa lớn lên mà nói, cơ hội để có dũng khí rời bỏ gia đình có lẽ chỉ là lần này trong đời, không đâm vỡ đầu chảy máu sẽ không tính đến việc quay đầu lại.
Sự giáo dục và ảnh hưởng về mặt khái niệm mà cô nhận được từ khi còn nhỏ đều có tốt có xấu, cô làm việc gì cũng dứt khoát, nhưng không thể tránh khỏi nói như rồng leo, làm như mèo mửa.....Vài tháng sau, thực tế đã dạy cô cách làm người, tật xấu đã được giải quyết ở một mức độ nào đó.
Sau khi cắt video xong, Đường Nguyệt Thư vội vã tắm xong, ngã đầu vào gối liền mất đi ý thức.
Chỉ có thể nói tuổi trẻ thật tốt, ngã đầu liền ngủ.
Cô gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình thật sự gả cho thứ đồ Từ Già Dịch kia, sau khi kết hôn, cô sẽ phải đối mặt với bộ mặt hư thận đó mỗi ngày, còn cùng hắn sinh một đứa con, điều này sẽ khiến trình độ di truyền của cô bị hạ thấp.
Sau khi tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, Đường Nguyệt Thư ngồi dậy bình tĩnh lại.
Người tốt nhà ai mà thực tế lại trở thành cơn ác mộng như vậy?
Thật doạ người.
Ngay khi tỉnh dậy, cô đã muốn mua vé máy bay về Trung Quốc, một đao gϊếŧ chết thứ đồ họ Từ kia, xử lí hắn mới giải quyết được cơn ác mộng của cô.
Một cơn ác mộng đã khiến tham vọng sự nghiệp của Tiểu Đường đạt đến đỉnh cao trong một khoảng thời gian ngắn.
Như thường lệ, cuối tuần cô phải ra ngoài làm gia sư bán thời gian, Đường Nguyệt Thư không biết tại sao cô lại được đứa trẻ này yêu thích đến vậy. Thông thường, con cái của người chủ sẽ tiếp nhận lần dạy học thứ hai của cô.
Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có đang đi sai hướng hay không. Có lẽ cô nên trở thành một nhân tài trong lĩnh vực giáo dục?
Trước khi ra ngoài, cô liếc nhìn bản thảo trên bàn, nghĩ xem khi về sẽ sửa lại như thế nào.
Sắp tới một cuộc thi thiết kế tương đối lớn, Đường Nguyệt Thư chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Đồng thời cô còn nhận được hai uỷ thác bức tranh trên mạng.
Những người có kỹ năng kiếm thêm tiền thực sự dễ dàng hơn.
Khi làm gia sư, Đường Nguyệt Thư không nhìn vào điện thoại, đương nhiên không chú ý đến số liệu của cô trên mạng xã hội.
Bên kia, sáng sớm rời giường Tần Thiệu Mẫn đã bị Lâm Xuyên đánh thức đi tập thể dục, đang thở hổn hển ngồi trên ghế, uống nước kiểm tra điện thoại di động, lớn tiếng khiển trách đối phương: "Đời cậu chưa tập thể dục sao, nhất định cứ phải chạy tới tập thể hình vào buổi sáng, uổng công tôi nghĩ buổi sáng cậu sẽ kéo tôi đến chỗ nào chơi."
Lâm Xuyên chậm rãi trả lời: "Không khoẻ mạnh sao?"
"......"
Có đôi khi rất bất lực.
Tần Thiệu Mẫn tận dụng thời gian này lấy di động lướt mạng xã hội.
Khi rảnh rỗi, mọi người thích xem những đoạn video ngắn gì đó.
Kết quả, sau khi xem liên tiếp mấy video, Tần Thiệu Mẫn xem một video mấy lần, âm thanh của video vang lên vài lần.
Lâm Xuyên thờ ơ.
Thẳng đến Tần Thiệu Mẫn đá vào ống quần của anh, đưa điện thoại qua nói: "Lâm Xuyên, cậu nhìn mỹ nữ này xem có phải người tối qua không?"
Lâm Xuyên nghe xong liền rũ mắt xuống, tập trung vào màn hình, thực ra là một cô gái quay vlog mấy chục giây, cô là nhân vật chính trong video, cắt ghép biên tập rất tự nhiên, không có chút dấu vết của bộ lọc.
Đoạn video đại khái ghi lại những khoảnh khắc hàng ngày của cô trong một tuần, mỗi khi máy quay lia qua cô sẽ mỉm cười.
Cô cười rộ lên rất đẹp.
Một cô gái rất có sức cuốn hút.
Chỉ cần cái nhìn đầu tiên cũng có thể khiến mọi người dừng lại
"Là cô ấy."
Lâm Xuyên cảm thấy người có thị lực tốt hẳn là có thể nhận ra cô.
Về cơ bản, ai đã từng nhìn thấy cô đều có thể để lại ấn tượng nhất định.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Xuyên ở đầu đường nhìn thoáng qua, lần thứ hai liền nhận ra người trong nhà hàng.
Lâm Xuyên nhìn bạn tốt chú ý tới người ta, sau đó lướt qua phần bình luận của cô nói: "Cô ấy giống như đang ở giai đoạn đầu trở thành võng hồng trong tương lai."
Thấy Lâm Xuyên không có phản ứng, Tần Thiệu Mẫn thậm chí còn đưa điện thoại đến trước mặt anh: "Cậu nhìn cảnh quay này, nội dung này, khuôn mặt này của người ta đi, tôi nói cho cậu biết, tôi cam đoan hai tháng nữa xem lại, người ta sẽ có thêm mấy chục vạn fans."
Rõ ràng có người trong lòng còn cứng hơn đá ven đường, Lâm Xuyên hừ một tiếng, cũng không có phủ nhận Tần Thiệu Mẫn dự đoán.
"Cho nên....."
Anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Liên quan gì đến cậu?"
Kỳ thực có một số người không thông suốt cũng không phải không có nguyên nhân.
Tần Thiệu Mẫn không thảo luận với Lâm Xuyên về người đồng hương xinh đẹp mà họ gặp nhau vào tối hôm trước.
Cả hai đều xuất thân khá giả, xung quanh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng tính cách của họ hoàn toàn khác nhau. Tần Thiệu Mẫn là kiểu khổng tước rộng rãi nhiệt tình, lúc đi học đã giống như đoá hoa giao tiếp.
Tuy nhiên, hắn vẫn đưa ra lời khuyên cuối cùng cho người bạn tốt: "Huynh đệ, cùng cậu nói một câu tri kỉ, diện mạo cậu không tệ, nhưng đôi khi vẫn phải chủ động, cậu mới có thể nói chuyện với người khác được."
Lâm Xuyên: "......"
Dù sao anh cũng không coi trọng câu nói này, dù sao anh có tư bản tùy thời để người khác chủ động.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lâm Xuyên nhìn ID người gọi, đứng dậy.
"Tôi đi nghe điện thoại."
Anh đi một khoảng cách ngắn, sau khi nghe điện thoại, tự nhiên chuyển sang tiếng Quảng Đông: "Mẹ."
Đầu bên kia điện thoại là mẹ Trần.
Lâm Xuyên bị mẹ chất vấn: "Trước hai tuần mẹ đã nói với con, con gái của một tỷ muội của mẹ vừa du học ở Anh về, muốn giới thiệu với con, con liền quay đầu lừa mẹ đi công tác ở Pháp, có phải cố ý không?"
Cha mẹ Lâm Xuyên đều là người gốc Cảng Thành, gia đình thường giao tiếp chủ yếu bằng tiếng Quảng Đông.
"Tại sao lại nghĩ con như vậy?
Lâm Xuyên phủ nhận, nhưng lại nói thêm: "Lúc trước con đã nói qua, giới thiệu bạn bè cũng được, nếu hẹn hò thì không cần thiết."
Mẹ Trần bên kia nghe được câu này, nháy mắt lại cảm thấy huyết áp tăng cao, bà nói: "Khi mẹ bằng tuổi con, đã có con học mẫu giáo rồi, con nhìn lại bản thân con đi, 27 tuổi còn độc thân, con không vội nhưng ba mẹ sốt ruột."
Lâm Xuyên: "....."
Có lẽ việc bị thúc giục kết hôn đã khiến anh khó chịu hơn cả việc đi làm trong hai năm qua.
Đặc biệt là sau khi những người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên đã kết hôn sinh con, mà anh lại làm phù rể nhiều lần, khiến cha anh và mẹ anh càng lo lắng hơn.
Đương nhiên, trong vòng bạn bè của Lâm Xuyên có nhiều bạn chưa lập gia đình, nguyên nhân chính khiến cha mẹ anh lo lắng như vậy là vì bên cạnh anh vẫn luôn không có ai.
Ở một mức độ nào đó, những người bạn của anh đều oanh oanh liệt liệt nói không kết hôn, môn không đăng hộ không đối, trong nhà cũng không cho phép, mấy người kết hôn trước kia cũng có người khác, loại gia tộc như bọn họ, hôn nhân đại sự có nhiều điểm hạn chế, Lâm Xuyên cũng không ngoại lệ.
Anh là người làm việc coi trọng kết quả.
Câu nói "có tình uống nước no" câu này anh không thấy đúng.
"Con sẽ cân nhắc kĩ, không nên gấp gáp."
Tiếp xúc với một cô gái môn đăng hộ đối, ở chung hai năm, nếu không có chuyện ngoài ý muốn anh sẽ kết hôn trước 30 tuổi.