Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 19: Bữa sáng phong ba (2)

Hạ Lỗi bị đánh đến gần chết, Ngô Xuân Hoa gào khóc nhào tới.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chúng mày đây là đang phạm pháp, tao muốn kiện chúng mày!!” Ngô Xuân Hoa nhào vào trên người Hạ Lỗi, vừa khóc lóc vừa kêu gào.

Ngu Vãn cười nhạo một tiếng, kiện bọn họ ư? Mạt thế là thời kỳ lấy thực lực làm chủ, kẻ mạnh ắt đứng trên tất cả, đừng nói là đánh bọn họ một trận, cho dù có đánh chết đi nữa thì cũng không có ai nói gì.

Ngu Vãn không muốn dây dưa với Hạ Lôi và Ngô Xuân Hoa thêm nữa, cô nói với Hạ Nham một câu: “Nếu anh còn không kéo hai người này về, lão đại của chúng tôi sẽ đánh chết bọn họ thật đó nha~”

Hạ Nham vốn định giả chết, không ngờ Ngu Vãn lại gọi thẳng tên của anh ta, tuy rằng hai người Ngô Xuân Hoa không biết xấu hổ là gì, nhưng Hạ Nham vẫn còn muốn giữ mặt mũi, chỉ đành đen mặt kéo Ngô Xuân Hoa và Hạ Lỗi về.

Ngu Vãn nhìn một nhà Hạ Nham, trong mắt tràn đầy khinh thường, nếu không phải vừa rồi trong lúc Giang Uyên đánh Hạ Lỗi, cô vô tình nhìn thấy sự tham lam hiện lên trong ánh mắt của một nhà Hạ Nham, cô đã thực sự cho rằng cả nhà đó khác với hai người này…

Không nghĩ tới, quả nhiên không phải người một nhà thì không ở cùng nhau, Hạ Lỗi và Ngô Xuân Hoa bên này lộ ra vẻ mặt vô liêm sỉ, còn cả nhà Hạ Nham bên kia thì núp ở phía sau mượn đao gϊếŧ người, ngồi mát ăn bát vàng.

Ha, đều chẳng phải loại tốt đẹp gì~

Ngu Vãn thu hồi ánh mắt, nhìn ba người bên cạnh vẫn còn đang tức giận, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ấm áp.

"Được rồi, chúng ta quay về tiếp tục ăn đi, nổi giận với loại người như thế này cũng không đáng."

Nói xong, Ngu Vãn lập tức dẫn đầu kéo Giang Uyên ngồi xuống, đưa cháo cho anh, Giang Uyên thấy thế thì nhận lấy cháo tiếp tục húp, Châu Nam và Lâm Tuyền cũng ngồi xuống tiếp tục dùng bữa sáng.

Trịnh Dương vẫn đang hôn mê vì sốt.

"Giang Uyên, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?"

Ăn sáng xong, Ngu Vãn vừa dọn dẹp vừa hỏi Giang Uyên.

“Bốn người chúng tôi đi ra ngoài là vì lô súng ống đạn dược kia, bây giờ súng ống đạn dược không còn nữa, mạt thế lại đột nhiên bộc phát, không biết tình hình ở Bắc Kinh thế nào rồi, hai ngày này tôi đã cố gắng liên lạc với người nhà nhưng vẫn luôn không nhận được hồi âm, nên muốn đi thẳng trở về Bắc Kinh." Gianh Uyên gảy gảy đống lửa một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngu Vãn quan sát phản ứng của cô.

“Vậy chúng ta đi Bắc Kinh thôi ~” Ngu Vãn nghĩ tới căn cứ đầu tiên của Giang Uyên là được xây dựng ở Bắc Kinh.

"Được, chúng ta phải đến Bắc Kinh!"

Giang Uyên thấy Ngu Vãn đồng ý đi Bắc Kinh, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.

"Vãn Vãn, gia đình của tôi rất tốt, bọn họ chắc chắn sẽ thích em."

Ngu Vãn nghe Giang Uyên nói như vậy, trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng cụ thể là lạ chỗ nào, cô cũng không nói rõ được.

Giang Uyên thu lều trại lại, chỉ huy Châu Nam và Lâm Tuyền nâng Trịnh Dương lên xe, Giang Uyên mở cửa xe cho Ngu Vãn, nhìn Ngu Vãn đi lên, còn mình thì nhanh chóng ngồi lên ghế lái cho xe tiến về phía Bắc Kinh.

Giang Uyên vốn định đi đường cao tốc, như thế sẽ nhanh hơn, Ngu Vãn lại nói rằng nên đi xuyên qua các thành phố khác nhau, ở mạt thế, cho dù là đi trên đường cao tốc hay trong thành phố đều không chắc chắn là an toàn, nhưng nếu đi từ trong thành phố thì có thể thuận đường thu thập vật tư, mặt khác dị năng của bọn họ cùng cần luyện tập gϊếŧ tang thi, cũng như cần tinh hạch để thăng cấp.

Giang Uyên suy nghĩ một chút, lấy máy liên lạc ra thử liên lạc với ông nội mình lần nữa, không ngờ lần này đã được trả lời, Giang Uyên nhận được tin tức trước mắt người nhà đều bình an thì dứt khoát lưu loát gật đầu tiến vào thành phố G tỉnh D.

Thành phố G là một thành phố lớn sản xuất lương thực, lượng sản xuất lương thực của nơi đây chiếm đến 30% cả nước.

Vừa vào đến tỉnh G, bọn họ lập tức trông thấy các loại tiệm mì và gạo cùng với rất nhiều tang thi.

Tiếng ô tô nổ vang thu hút sự chú ý của đám tang thi, bọn chúng dồn dập lấy tư thế quái dị tiến về phía bọn Ngu Vãn.

“Mẹ kiếp! Ban ngày ban mặt mà nhìn mấy thứ này thật sự quá buồn nôn!” Giọng điệu ghét bỏ của Châu Nam vang lên trong xe.

Lâm Tuyền không nói gì, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Ngu Vãn nhìn xung quanh một chút, chỉ vào một quán mì lớn: "Giang Uyên, chạy đến đó đi.”

Giang Uyên nhấn ga chạy theo chỗ Ngu Vãn nói, tang thi trước xe bị đυ.ng vào văng ra hai bên, rồi lại bò dậy đuổi theo.