Ngu Vãn lấy gạo, trứng muối và thịt nạc từ trong ba lô ra, chuẩn bị nấu cháo thịt nạc trứng muối.
Nấu cháo xong, cô lại xách ra một cái chảo chiên 8 quả trứng, còn lấy ra vài món ăn đã nấu chín như bánh bao hấp, bánh quẩy.
Châu Nam đã tự mình múc cháo ăn từ lâu, cầm bánh bao ăn ngấu nghiến, Giang Uyên lấy cháo cho Ngu Vãn xong mới múc một bát cho mình bắt đầu húp, tướng ăn của Lâm Tuyền nom đẹp hơn Châu Nam nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được là anh ta đang ăn rất ngon miệng.
Hương thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí, đánh thức đoàn người của Hạ Nham.
Hạ Lỗi không ngừng nuốt nước miếng, đẩy đẩy Hạ Nham: "Anh, tối hôm qua anh mượn lửa của bọn họ, quen biết bọn họ rồi, anh qua đó xin món gì đó đi."
Nhưng Hạ Nham nào có mặt dày được như anh ta, giả vờ không nghe thấy, Tôn Phương và Hạ Mạt Nhiên cũng chỉ nuốt nước bọt thèm thuồng chứ không bảo Hạ Nham đi xin đồ ăn.
Ngô Xuân Hoa thì không nhịn nổi nữa, mùi thơm dậy mũi gần như muốn câu hồn bà ta đi mất, nhưng bà ta có thể nhìn ra được mình không thể nào bảo Hạ Nham qua đó, Hạ Lỗi là một tên chỉ dám ngang với người nhà, chẳng trông cậy gì được, càng đừng nói tới Tôn Phương và Hạ Mạt Nhiên, thế nên bà ta quyết định tự mình ra tay, đoán chừng những người đó thấy bà ta lớn tuổi sẽ nể tình mà cho bà ta chút đồ ăn.
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức ngẩng cao đầu cất bước bước về phía đám người Ngu Vãn.
Bà ta không tìm đến mấy người đàn ông như Giang Uyên, mà là đến bắt chuyện với Ngu Vãn, người trông qua có vẻ khá dễ nói chuyện, trong mắt của Ngô Xuân Hoa mà nói, trái tim của mấy cô gái nhỏ luôn mềm mại hơn nhiều.
"Cô bé à, bữa sáng này có phải cô làm nhiều quá rồi hay không?"
"Nhiều gì đâu, tôi ăn được hết!" Ngô Xuân Hoa vừa hỏi câu này, Châu Nam đã đốp lại ngay, anh cũng không ngốc, bà già này nhìn là biết không có ý tốt rồi, chắc chắn là tới đây để xin đồ ăn.
Ngô Xuân Hoa nghe được lời này của Châu Nam thì tức giận đến mức ngừng một nhịp thở, bà ta cố tình phớt Châu Nam mà tiếp tục nói chuyện với Ngu Vãn: “Cô xem các cô đã làm nhiều như vậy rồi, có thể chia cho tôi một ít được không? Tôi đã một ngày một đêm chưa bỏ gì vào bụng rồi, người lại già cả không nhịn đói nổi." Ngô Xuân Hoa cố ý nói trông thật đáng thương, còn giơ tay lên khóe mắt lau đi mấy giọt nước mắt không hề tồn tại.
Ngu Vãn đã nghe kể về vụ ồn ào náo động tối hôm qua, cô cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với Ngô Xuân Hoa, cô nhìn bà ta đến tận đây diễn tuồng, lắc đầu, nói với vẻ mặt thờ ơ: “Ngại quá thím à, bà cũng nghe đồng đội tôi nói rồi đấy, mỗi chúng tôi thôi còn chẳng đủ ăn nữa là!”
Vốn dĩ Ngô Xuân Hoa còn tưởng rằng Ngu Vãn thấy bà ta đáng thương như vậy, sẽ thông cảm cho bà ta rồi đưa bà ta một ít đồ ăn, ai mà biết Ngu Vãn lại chẳng có phản ứng gì sất.
Sau đó, Ngô Xuân Hoa ngay lập tức thở hổn hển chỉ vào Ngu Vãn chửi bới: "Con tiện nhân này, sao mày lại vô cảm như vậy, mày nhiều đồ ăn như vậy chia cho tao một ít thì làm sao!" Nói xong còn muốn nhào lên cướp.
Một nhà ba người Hạ Nham ngồi ở phía xa chết lặng nhìn Ngô Xuân Hoa gây náo loạn, bọn họ không muốn quản, cũng không quản nổi Ngô Xuân Hoa, Hạ Lỗi lại bày ra vẻ mặt hưng phấn, chỉ hận không thể thông qua trận ồn ào này mà lấy được gì đó từ đám người Ngu Vãn.
Vào khoảnh khắc Ngô Xuân Hoa vừa đưa tay ra, Giang Uyên hành động, một cước đá văng Ngô Xuân Hoa ra ngoài, Ngô Xuân Hoa nằm trên mặt đất rêи ɾỉ thống khổ, mà một nhà Hạ Nham vẫn thờ ơ, chỉ có Hạ Lỗi là nhảy dựng lên.
"Bọn mày làm mẹ tao bị thương rồi. Trừ khi hôm nay chúng mày không giao đồ ăn ra, không thì chuyện này chưa xong đâu!"
Sau đó anh ta thấy Ngu Vãn, ngay lập tức trong lòng không khỏi ngứa ngáy, vừa nãy anh ta ở xa qua, không nhìn ra Ngu Vãn lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.
Anh ta một bộ dạng kinh tởm xoa xoa tay nói: “Tất nhiên, nếu như chúng mày không có đồ ăn thì có thể để cho người phụ nữ này qua phục vụ tao cũng được.”
Anh ta chỉ vào Ngu Vãn, Ngu Vãn nhướng mày, có chút buồn cười, tên này vừa ý cô đấy à?
Ngu Vãn phụt cười ra tiếng, nhưng Giang Uyên đã tức giận ngút trời, một tên rác rưởi như này mà cũng dám tơ tưởng đến Vãn Vãn?
Châu Nam và Lâm Tuyên cũng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhưng tốc độ của họ không nhanh bằng Giang Uyên.
Giang Uyên đấm một quyền vào mặt Hạ Lỗi, anh không hề sử dụng dị năng, anh cảm thấy chỉ có loại nắm đấm tiếp xúc da thịt trực tiếp này mới có thể làm dịu đi cơn giận của mình.