Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 6: Tiếp tục thu thập vật tư (1)

Ngu Vãn không để ý đến Bạch San phía sau mà đi thẳng đến cửa hàng quần áo. Hầu hết những người sống gần đây đều là những cô nàng xinh đẹp ra ngoài đi làm nên thuê nhà một mình thành ra quanh đây có rất nhiều cửa hàng quần áo, giờ cho Ngu Vãn nhặt được món hời.

Ngu Vãn chủ yếu thu thập quần áo nữ, quần áo nam với quần áo trẻ em cô cũng có lấy một ít. Một con phố hơn 20 cửa hàng đều được cô ghé thăm một lần, nhưng cô cũng không có tuyệt đường sống người khác, mỗi cửa hàng cô đều giữ lại khoảng một phần ba để cho những người sống sót đến sau.

Ngoài cửa hàng quần áo còn rất nhiều cửa hàng trang sức nữa. Mặc dù vàng bạc trang sức trong mạt thế rất ít khi được sử dụng, nhưng cô dù sao cũng là con gái, đương nhiên rất yêu thích những thứ này. Ngu Vãn cũng thu không ít trang sức cô yêu thích.

Tiếp theo Ngu Vãn đi thẳng đến cửa hàng 4S. Trước mạt thế, số dư trong thẻ không cho phép nên cô không có mua ô tô, dù sao thì ở mạt thế khắp nơi đều là xe bị vứt bỏ, cô tùy ý lấy dùng.

Sau khi tìm được một cửa hàng 4S, Ngu Vãn giải quyết hai tang thi có lẽ là nhân viên bán hàng ở cửa vào. Đi vào cửa hàng chọn một chiếc xe có thân hình chắc chắn, tính năng và chất lượng không tệ. Nghĩ một chút, lại thu thêm mấy chiếc xe vào không gian dự phòng, đồng thời còn thu hết toàn bộ thùng xăng trong cửa hàng 4S vào không gian. Ngu Vãn nghĩ tiếp đến phải tìm trạm xăng dầu để lấy thêm xăng.

Ngu Vãn phóng xe đến cửa hàng lớn nhất thành phố A với đa dạng về hàng hóa dịch vụ. Mở cửa xuống xe, cô nắm chặt Đường Đao trên tay đi về phía cửa hàng.

Tầng một cửa hàng rải rác vài tang thi mặc đồng phục, nghe thấy động tĩnh của Ngu Vãn liền lung la lung lay đi tới.

Ngu Vãn dễ dàng dùng đao giải quyết từng con một.

Tầng một chủ yếu là mỹ phẩm và đồng hồ từ những nhãn hiệu xa xỉ. Ngu Vãn thu thập một số sản phẩm chăm sóc da và một vài chiếc đồng hồ liền không còn hứng thú nữa, chuẩn bị lên tầng hai.

“A—” Một tiếng hét chói tai khiến Ngu Vãn phải dừng bước.

Cô lần theo âm thanh phát ra, phát hiện có khoảng hai mươi người sống sót trong phòng nhân viên tầng một, còn có hai tang thi đang không ngừng va vào cửa.

Tiếng hét chói tai vừa rồi chắc hẳn là do một cô gái trong số người sống sót này nhìn thấy tang thi không ngừng lao vào cửa mà phát ra.

Ngoài tiếng hét chói tai của con gái còn có tiếng thấp giọng quở mắng của người bên cạnh: “Câm miệng, cô muốn gọi hết quái vật đến đây à?”

Trương Hồng San răn dạy Vương Linh. Cô cảm thấy mình thật xui xẻo, vui vẻ ra ngoài đi mua sắm, ai dè đâu trời mưa lâu như vậy, thật vất vả đợi tạnh mưa, chưa kịp rời đi thì những người xung quanh đều biến thành tang thi, gặp người thì cắn, thấy thịt liền nuốt.

Cô và những người may mắn sống sót khác vất vả tránh né tang thi, trốn vào trong phòng nhân viên chờ đợi chính phủ đến cứu viện. Kết quả, Vương Linh ngu xuẩn này đảo mắt đã hét lên thu hút tang thi đến gần.

Cô thật sự muốn ném tên ngu xuẩn này ra ngoài cho tang thi ăn!

Ngu Vãn đi qua, giải quyết hai con tang thi, nói với người bên trong: “Nơi này tạm thời an toàn. Các người có thể tự mình tìm đường thoát mạng.”

Người bên trong nghe thấy giọng nói của Ngu Vãn ở bên ngoài, vội vàng dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Phát hiện tang thi thật sự được giải quyết, tất cả thi nhau thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng nhân viên.

Ngu Vãn thấy bọn họ đều đi ra ngoài liền không để ý nữa, đang định tiếp tục đi lên tầng hai thu thập vật tư. Vương Linh nhìn thấy Ngu Vãn chuẩn bị rời đi liền vội vàng ngăn cản: “Này, cô muốn đi đâu?”

Ngu Vãn mắt điếc tai ngơ tiếp tục đi về phía tầng hai, Vương Linh còn muốn hét lên nhưng đã bị Trương Hồng San bịt miệng lại: “Cô gọi tang thi đến một lần chưa đủ à, còn muốn gọi tới lần thứ hai? Cô có phải muốn hại chết chúng tôi không?”

Những người xung quanh cũng bất mãn nhìn Vương Linh. Vương Linh tức muốn chết, nhưng cô thực sự không dám đắc tội nhiều người như vậy, chỉ có thể nói: “Trốn lâu như vậy, mọi người không thấy đói bụng sao? Tôi thấy cô ấy có thể ứng phó được tang thi, muốn nhờ cô ấy hỗ trợ tìm một ít thức ăn thôi!”

Vương Linh không nói còn tốt, vừa nói quản nhiên mọi người đều cảm thấy bụng đói ùng ục, nhưng nhìn thấy thảm trạng thê thảm tang thi nằm trên đất, bọn họ không dám đi ra ngoài gọi Ngu Vãn lại.

Trương Hồng San nháy mắt với cô gái bên cạnh Vương Linh, ra hiệu cho cô đi theo Ngu Vãn tìm chút đồ ăn mang về.