Lục Lạc Nhỏ Và Chủ Nhân Bệnh Kiều Của Cô Ấy

Chương 17

"Này! Ta còn chưa biết tên của ngươi."

Người phía trước nghe vậy thì hơi dừng lại bước chân, vừa xoay người đã chạm phải một đôi mắt xinh đẹp, long lanh vô cùng.

Vành nón rộng của áo choàng đã che đi hơn nửa khuôn mặt của người đó, nhưng ở góc độ của bé gái nhìn lên vẫn có thể thấy rõ được chiếc mũi thanh tú và cánh môi hồng nhạt kia.

Người đó qua khe hở cũng đang nhìn vào đôi mắt của bé gái, đôi mắt ấy so với khi trưởng thành đã bớt đi mấy phần lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần trong suốt, nhưng vẫn xinh đẹp sáng ngời như vậy.

"Tôi tên là, Cố Thời Hoan."

...

Tần Tư Niệm từ trong hồi ức tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, giờ đã là ban đêm, ánh trăng bên ngoài rất sáng, chiếu qua khung cửa sổ nhà kho, khiến nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt cô bé đang nằm cuộn người lại cách đó không xa.

Rõ ràng là đang ngủ nhưng đầu mày của cô bé vẫn nhíu chặt, giống như không lúc nào là không bất an.

Thời Hoan chạy đôn chạy đáo mấy ngày, lại không ăn không ngủ, dù cho cô có sức sống mãnh liệt hơn nữa thì cơ thể cũng không chịu nổi. Cũng may vị tiểu thư ấy sau đó cũng không sai bảo cô gì, đêm xuống liền để cô ngủ ở cách đó không xa.

Chỉ là cảm giác bất an đã đeo bám Thời Hoan nhiều ngày, làm ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy những cảnh tượng gϊếŧ chóc ban ngày đã trải qua, cô mơ thấy cô gái đã bị người thú tra tấn đến chết, mơ thấy ánh mắt màu lam của người biến thể đã kêu cô chạy đi, còn mơ thấy đám người Sói không ngừng truy đuổi cô, giống như một vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại, sau cùng trong giấc mơ cô đã chạy đến một con hẻm nhỏ tối tăm, không chút ánh sáng.

Cảm giác tuyệt vọng đó khiến cô như chết lặng, thân thể cô cũng trở nên dơ bẩn bởi bùn lầy ở nơi đó, cô rất mệt, cuối cùng không còn sức chạy nữa, trong mơ, cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chờ đợi cảm giác tử vong ăn mòn ấy. Nhưng bất ngờ, trong con hẻm nhỏ tối tăm lại lóe lên một tia sáng, sau đó dịu dàng lan tỏa ra khắp nơi, cũng đốt lên hy vọng trong lòng cô.

Mà sau ánh sáng đó là thân ảnh của một người, người đó đi ngược sáng mà đến, giống như vị thần cổ xưa nào đó mà loài người từng tín ngưỡng, mặc cho một bên mắt của cô chỉ còn lại màu đỏ, cô vẫn nỗ lực muốn nhìn kỹ người đó.

Lúc này trong hiện thực, đầu mày của Thời Hoan cuối cùng cũng đã thả lỏng, hơi thở cũng không còn gấp gáp như ban nảy, nhưng Tần Tư Niệm cũng không thu tay, ngón tay nàng vẫn khẽ chạm lên sóng mũi thanh tú của cô bé, sau đó lại đến cánh môi hồng nhạt.

"Thì ra là ngươi."

Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi hình ảnh một cô bé nhỏ gầy đang cuộn người ôm lấy cánh tay một thiếu nữ, nhưng mà thiếu nữ ấy cũng không ghét bỏ hay rụt tay về, nhìn cô bé đang ngủ say trong lòng mình, bờ môi thiếu nữ chậm rãi cong lên.