Giảng viên Lưu đặt hết niềm tin lên người con tu la lại không biết học viên ngoan của mình vốn không để nó vào mắt, sau khi tránh đòn tấn công của nó một hồi liền cảm thấy vô vị, xoay người xuất ra một luồn ánh mạnh từ l*иg bàn tay, đánh nó văng ra xa mấy mét.
"Ngươi chỉ được tới thế thôi à?"
Con tu la bị đánh bay vào mặt tường, chẳng mấy chốc đã khiến xung quanh đổ sập xuống nhưng rất nhanh nó đã đứng dậy từ đống đổ nát, một lần nữa gầm lên lao về phía Tần Tư Niệm.
"Mẹ!"
Cùng với tiếng hét tê tâm này, cả người con tu la lại bị ánh sáng nhẹ kia xuyên qua. Tần Tư Niệm không nhìn hai người vừa đến, chỉ nhìn thẳng vào con tu la, tiếng kêu thét phát ra từ ổ bụng nó vô cùng chói tai.
"Nói năng hàm hồ."
Lời vừa dứt, cả người con tu la đã bị xé toạt ra lần nữa, trước lúc đó, nó hơi nghiêng người về phía sau, giống như muốn nhìn lại nhưng đã không kịp.
Máu của tu la bắn ra khắp nơi nhưng người đứng gần nhất là Tần Tư Niệm vẫn một thân sạch sẽ, chẳng nhiễm bẩn màu máu dù chỉ là một chút.
A Man mặc kệ tất cả, liều mạng chạy lại vị trí con tu la vừa bị phanh thây, nước mắt rơi như mưa: "Mẹ!"
Mấy vụn thịt dưới đất rung động, như muốn liên kết lại với nhau nhưng bị ánh sáng nhẹ kia chặn đứng.
Cố Thời Hoan không thể ngăn A Man lại nên chỉ có thể chạy theo, đây cũng là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy vị tiểu thư quý tộc đó, đôi mắt phượng lạnh nhạt, khóe môi hơi cong lên.
Rõ ràng là bộ dáng lười nhác lại vẫn thật xinh đẹp, thật tàn nhẫn.
Thời Hoan quỳ xuống dưới chân Tần Tư Niệm, cô bé biết nếu theo quy định của tinh cầu bọn họ thì con của người biến thể không thể giữ lại, nếu không muốn bị gϊếŧ chết thì chỉ có thể cầu xin hoặc thừa nhận thân phận nô ɭệ...
Sự lo lắng của Thời Hoan quả nhiên không sai, có một học viên nam vốn dĩ chỉ đứng xem trò hay, lúc này lại chĩa mũi súng về phía A Man, cười nói: "Ái chà, xem con của người biến thể cấp cao này."
"Xin các ngài!" Thời Hoan khẩn trương dập dầu từng cái mạnh, cô bé không quan tâm mình bị liên lụy, chỉ một lòng cầu xin cho bạn mình, nhưng A Man lại giống như chẳng để tâm tới chuyện gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm lấy mảnh thi thể của mẹ mình, nước mắt không ngừng chảy ra.
Đang lúc học viên nam nhắm bắn thì có một luồn ánh sáng nhẹ lướt qua cổ tay hắn, cơn đau bất ngờ ập tới khiến hắn không thể cầm chắc khẩu súng, hắn nhíu mày nhìn Tần Tư Niệm, lại nghe thấy đối phương như không để ý mà nói với giảng viên Lưu: "Nơi này không còn người biến dị nữa, tiếp theo nên tới Thành Ký Ức nhỉ?"