Động tác ăn cơm của Thẩm Vọng Lương khựng lại một chút, dường như đang cân nhắc xem có cần thiết phải làm nhiệm vụ này hay không. Dưới ánh mặt trời, mèo đen lười biếng ngáp một cái, bụng nhỏ hình như lại béo thêm, Thẩm Vọng Lương nheo mắt, cảm thấy có phải đã đến lúc nên cho mèo đen tập thể dục giảm cân rồi không.
“Kể cho ta nghe những gì ngươi biết, có thể giúp được ngươi hay không thì còn phải xem xét, ta sẽ thử điều tra.” Thẩm Vọng Lương ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tạ Việt đột nhiên đứng bật dậy, nhưng hình như là kiêng dè mèo đen nên lại run rẩy rụt về.
“Ký ức của tôi còn sót lại không nhiều, chỉ mơ hồ nhớ được mình và con gái bị một đám người cưỡng ép lôi lên xe, tôi và con gái bị chia cắt, người trong tường kia không phải con gái tôi, lúc tôi bị chôn sống vào đó thì cô bé đã ở đó rồi, con gái tôi, bây giờ không biết ra sao nữa.”
Thẩm Vọng Lương nheo mắt, không ngờ rằng, vậy mà thi thể bé gái kia lại không phải con gái của Tạ Việt. Anh lục túi một chút rồi lấy ra một con búp bê nhỏ: “E là không gặp được con gái ngươi thì ngươi cũng không thể yên tâm mà đi đầu thai, vậy trước tiên cứ vào trong con búp bê này đi.”
...
“Thi thể bé gái kia không phải con gái của người chết Tạ Việt!” Một viên cảnh sát chạy vào hét lớn: “Vì bé gái quá nhỏ, sau khi bị khô quắt cũng có sự sai lệch, lúc mất tích người chết có mang theo con gái, chúng ta theo bản năng liền cho rằng đó là con gái của anh ta, vừa rồi vợ của người chết đến nhận dạng thi thể, khẳng định chắc chắn đó không phải con gái của cô ấy.”
“Đối với một người mẹ mà nói, làm sao cô ấy có thể không nhận ra con mình cơ chứ?” Một nữ pháp y mặc áo blouse trắng đi vào: “Sau khi đối chiếu thì đó đúng là một đứa trẻ khác.”
“Vậy là chuyện này liên quan đến một vụ án khác sao?” Tất Trận cau mày viết viết vẽ vẽ trên giấy: “Đi tìm ông chủ tiệm cơm thẩm vấn tiếp, chuyện xảy ra ở tiệm cơm của ông ta, tôi không tin ông ta không biết gì.”
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, Tất Trận nghe máy: “Alo, vâng, cái gì?!” Tất Trận cúp điện thoại với vẻ nghiêm túc.
“Đội trưởng, sao vậy?”
“Chúng ta nhận được điện thoại báo án, mấy ngày nay, ít nhất ở ba tiệm cơm tìm thấy thi thể bị chôn sống trong tường, chuyện này đã nâng cấp thành vụ án gϊếŧ người hàng loạt rồi.”
...
Thẩm Vọng Lương xem tin tức, gần đây không có tin tức gì về vụ án truyền đến, điều này cũng bình thường, dù sao chuyện kiểu này thì càng ít người biết càng tốt, đỡ phải để hung thủ phát giác dẫn đến chuồn mất dạng. Bởi vì tiệm cơm là hiện trường vụ án mạng nên đã bị phong tỏa, Thẩm Vọng Lương nhận được tháng lương cuối cùng, cũng không định tiếp tục đi làm nữa, trong tay còn một ít tiền, chắc là đủ sống đến Tết, vậy là được rồi.
Nhưng cho dù cảnh sát có phong tỏa tin tức đến mức nào thì cũng không thể bịt được miệng thiên hạ, chẳng mấy chốc, Thẩm Vọng Lương đã biết được, không chỉ có tiệm cơm của anh xảy ra chuyện, mà toàn thành phố vậy mà có đến bốn năm tiệm cơm phát hiện thi thể, đều là cha mẹ và con cái, nhưng khác với cái người bên cạnh anh, những người đó đều là cha mẹ con cái thật sự.
“Tại sao chỉ có mình ngươi là khác biệt?” Thẩm Vọng Lương lấy con búp bê ra: “Ngươi có biết chút gì không?”
“Tôi không biết.” Tạ Việt lắc đầu: “Cô bé kia đã ở đó trước tôi rồi, nhưng thời gian chúng tôi chết cách nhau không quá mấy ngày, lúc tôi vào đó thì cô bé vẫn còn rất tươi mới.”
Thẩm Vọng Lương tặc lưỡi một tiếng, cất con búp bê đi, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng lúc gϊếŧ đứa trẻ đã bắt nhầm người?
...
“Tại sao chỉ có nơi đó là khác biệt?” Tất Trận cau mày: “Chỉ có một nơi không phải cha mẹ con cái ruột, chẳng lẽ nơi đó có gì đặc biệt sao?”
"Đội trưởng! Chúng ta lại nhận được một cuộc gọi báo án, ở một tiệm cơm phía Tây thành phố, phát hiện thi thể!”
“Lại nữa rồi!”
Cảnh sát đồng loạt xuất động, tiếng còi xe cảnh sát hú vang chạy qua, Thẩm Vọng Lương quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại quay đầu lại. Người đàn ông cách đó không xa trông có vẻ là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, quần áo thoải mái tinh tế, tay dắt một đứa trẻ nhỏ, hai cha con tình cảm thắm thiết, trông rất thuận mắt.
Nếu như bỏ qua con quỷ nhỏ màu xanh trắng đang bám trên cổ người đàn ông thì đúng là vậy thật.
Tác giả có lời muốn nói: Thụ sẽ sớm xuất hiện thôi.