Sau khi tiễn hai viên cảnh sát đi, Thẩm Vọng Lương tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, bật TV lên, bên trong truyền đến bản tin địa phương, giọng nói nghiêm túc của nữ MC vang lên.
“Hai thi thể được phát hiện đã xác nhận được danh tính, là hai cha con mất tích cách đây ba năm, sống ở tỉnh bên cạnh, người cha mới 28 tuổi, con gái 3 tuổi, ba năm trước ra ngoài mua sắm rồi mất tích từ đó…”
Thẩm Vọng Lương thò đầu ra: “Đấy mi xem, chẳng phải thân phận đã rõ rồi sao?”
...
“Tiền bối, người kia nói…” Viên cảnh sát trẻ tuổi có chút nghi ngờ nhìn đồng nghiệp: “Trông có vẻ không có gì bất thường.”
“Trên đời này làm gì có ma quỷ? Có khả năng cậu ta biết điều gì đó, nhưng vẫn còn e ngại.” Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn lời khai vừa ghi chép được: “Cậu ta quá bình tĩnh, người bình thường đều sẽ cảm thấy nghĩ thôi cũng sợ hãi, dù sao cũng là chết hơn một mạng người.”
“Vậy chúng ta?”
“Đừng vội.” Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn cậu ta với vẻ hiền từ: “Chúng ta không có chứng cứ, dựa vào tư liệu điều tra được thì ba năm trước cậu ta vẫn còn đang lang thang ở một thành phố khác, không có thời gian gây án, cũng không hề có mối liên hệ nào với người chết.”
“Việc chúng ta cần làm, là tìm ra hung thủ, còn người này là người thế nào, có e ngại gì, chỉ cần không liên quan đến vụ án, chúng ta không cần quản.”
...
Bưng thức ăn lên bàn, múc hai bát cơm, đôi đũa được cắm thẳng đứng trên cơm trắng, đặt đến trước bàn, Thẩm Vọng Lương ngồi xuống phía đối diện: “Được rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại đi theo ta.”
Phía đối diện, bóng người đen kịt ngồi xổm ở góc phòng, máu và nước mắt chảy từng giọt, từng giọt, hắn ta vẫn đang khóc. Một lát sau, hắn ta run rẩy đứng dậy, từng bước, từng bước đi tới, mỗi bước đi đều có một luồng khói đen tản ra rồi biến mất, hắn ta ngồi xuống ghế, bát cơm cúng bái dần nguội lạnh, mất đi mùi vị.
“Có thể nói chuyện rồi chứ, tại sao lại đi theo ta, thi thể của các ngươi đã được tìm thấy rồi, cứ yên tâm chờ cảnh sát điều tra là được.”
“Không được.” Lúc này Tạ Việt mới thật sự phát ra giọng nói của mình, trước đó những âm thanh phát ra đều là giọng nói sao chép bắt chước từ người khác. “Con gái tôi không thấy đâu nữa rồi.”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì? Ngươi nên đi tìm mấy vị đại sư kia ấy.” Thẩm Vọng Lương vừa nhai cơm vừa nói: “Có thể báo cảnh sát đã là điều duy nhất ta có thể làm rồi.”
“Bọn họ sẽ cho rằng tôi là ác quỷ, gϊếŧ chết tôi, chôn vùi tôi, không được, con gái tôi vẫn còn đang khóc lóc tìm cha, tôi không thể cứ thế mà đi được.” Máu và nước mắt rơi lã chã, Tạ Việt nhìn Thẩm Vọng Lương với đôi mắt đỏ bừng: "Tôi cầu xin cậu, giúp tôi với.”
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu vang lên, Tạ Việt giật nảy mình, nhanh chóng co rúm lại góc tường, run lẩy bẩy nhìn con mèo đen đang chạy tới. Thẩm Vọng Lương nhìn con mèo đen lười biếng chạy đến dưới ánh nắng, duỗi người một cái rồi bắt đầu ngủ trưa, anh liếc nhìn quỷ hồn đang run rẩy rồi tiếp tục ung dung ăn cơm.
【Nhiệm vụ chính tuyến cập nhật, oan hồn trong tiệm cơm hình như có ẩn tình, rốt cuộc chuyện này liên quan đến tình tiết như thế nào, xin ký chủ đi điều tra, nhất định phải đào ra sự thật ẩn giấu đằng sau.】