Âm Dương Tiên Sinh

Chương 7

【Tôi chưa bao giờ gặp được người nào có thiên phú kém cỏi như vậy.】Hệ thống lạnh nhạt nói:【Tôi thậm chí còn nghi ngờ Mắt Âm Dương của ký chủ là giả, từ trước đến nay, người nào sở hữu Mắt Âm Dương thì đều là những người có thiên phú xuất chúng, nhưng ký chủ lại chẳng khác gì một người bình thường.】

“Như vậy thì sao?” Thẩm Vọng Lương nhìn những thuật pháp Âm Dương linh tinh lộn xộn trong tay, trông vô cùng thờ ơ, không học một cái nào.

【Hệ thống đang suy nghĩ, ký chủ là một người có thể nhìn thấy sự tồn tại của quỷ hồn, vậy ký chủ đã sống sót bằng cách nào.】

“Đương nhiên là bởi vì ta quen biết được người không bình thường, à đúng rồi, bùa chú dùng hết rồi, phải đi bổ sung thêm.” Thẩm Vọng Lương tùy tiện ném cuốn sách sang một bên, trông chẳng hề quan tâm đến cuốn sách này chút nào, khiến cho hệ thống tức sắp hộc máu, đây chính là Thuật Âm Dương mà vô số người đánh nhau chảy máu đầu cũng không có được trong truyền thuyết đấy! Vậy mà người này lại còn vô cùng ghét bỏ?

【Tôi nghĩ rằng ký chủ vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của cuốn sách này, đây là cuốn bách khoa toàn thư bắt quỷ và các loại thuật pháp được truyền lại từ vị Âm Dương Sư vĩ đại nhất...】

“Ta biết, nhưng ta không học được, vậy thì có ích gì.” Thẩm Vọng Lương thờ ơ nói, anh thay áo khoác, bế mèo đen lên, sau đó đi ra ngoài.

【Có vẻ như ký chủ là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, hừ, xem tôi đây, khởi động cưỡng chế nhiệm vụ, yêu cầu ký chủ nhất định phải học được thuật Âm Dương trong cuốn sách này.】

Thẩm Vọng Lương sửng sốt một chút, đột nhiên xoay người quay về cầm lấy cuốn sách, anh mắng thầm một tiếng ở trong lòng, sau đó nhét cuốn sách vào trong balo mang theo bên mình: “Được rồi được rồi, ta mang theo bên người, đừng dùng nhiệm vụ cưỡng chế nữa, ta còn có việc.”

Hệ thống uể oải đáp lại, mặc dù nó có quyền lợi cưỡng chế làm nhiệm vụ, nhưng quyền lợi này cũng chỉ có thể sử dụng ba lần mà thôi, cũng may mắn là cuối cùng thì ký chủ cũng quyết định chăm chỉ học tập, nếu lại trở về dáng vẻ biếng nhác như lúc mới đầu thì chắc nó cũng phát điên mất!

Thẩm Vọng Lương ôm mèo mua vé tàu, đi thẳng về hướng tây, mất ba tiếng đồng hồ di chuyển, anh đến một thành phố xa lạ, sau khi đi xe buýt rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, cuối con đường xuất hiện một cửa hàng nhỏ, anh bước vào với dáng vẻ vô cùng quen thuộc, một ông lão tóc muối tiêu mỉm cười chào đón anh.

【Woa! Khí thế này, tinh thần này, đại sư! Một đại sư hàng thật!】Hệ thống hô to gọi nhỏ, Thẩm Vọng Lương mặc kệ nó.

“Cháu lại tới đấy à, có chuyện gì thế? Bùa chú lại dùng hết rồi?” Ông lão cười tủm tỉm hỏi.

“Vâng, gặp phải một chuyện rắc rối nên dùng một lần hết luôn, lần này ông cho cháu nhiều một chút nhé, cháu mới được phát tiền lương, cũng khá dư dả.” Thẩm Vọng Lương ngồi ở trên ghế: “Mất bao lâu vậy ạ?”

“Một lát là xong ngay.” Ông lão mỉm cười đi đến một chiếc bàn nhỏ, trải những lá bùa màu vàng lên trên bàn và bắt đầu vẽ phù chú.

【Wow! Vậy mà lại là chú trấn hồn! Đây chính là bùa chú tương đối khó, vậy mà ký chủ lại quen biết một đại nhân vật như này.】

“Gần đây cháu lại đi đâu đấy?” Ông lão vừa vẽ bùa vừa hỏi thăm.

“Cháu đi Dương Sơn, thuê nhà, tìm được công việc, có lẽ sẽ ở đó một hai năm.” Thẩm Vọng Lương ôm mèo, trả lời.

“Ôi chao, cháu cứ đi đây đi đó mãi như vậy, bao giờ mới chịu dừng chân, lão già đây lo lắng cho cháu lắm đấy, cháu là một người bình thường, không có năng lực khắc chế ma quỷ, vậy mà lại có thể nhìn thấy chúng.” Ông lão thở dài: “Đối với những quỷ hồn đó mà nói thì cháu chẳng khác gì là một cái bánh bao thơm ngon cả.”