Âm Dương Tiên Sinh

Chương 6

Sau khi rửa bát đũa xong, vào lúc Thẩm Vọng Lương nằm ở trên giường, hệ thống cuối cùng cũng im lặng. Anh nhìn lên trên nhà, thầm nghĩ mình đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra với quỷ hồn đó. Sau khi những tiếng gào thét đáng sợ đó lọt vào trong tai anh, anh đã hiểu ngay ý nghĩa của chúng, nó vẫn luôn kêu.

Giúp tôi với, cầu xin anh, hãy cứu con gái của tôi với, nó chỉ mới ba tuổi...

Thẩm Vọng Lương nhắm mắt lại, trên thế giới này thật sự có người sẽ tùy tâm giúp đỡ người khác ư? Anh không muốn làm những chuyện rắc rối như này, nhưng mà lại gặp được cái hệ thống cứ bắt ép anh phải làm chuyện phiền toái đó. Ngoài ra... một đứa trẻ ba tuổi, quả thật là quá đáng.

Ngay cả khi đi ngủ khá là muộn, nhưng ngày hôm sau Thẩm Vọng Lương vẫn tỉnh dậy rất sớm, anh dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ra ngoài. Anh có thói quen chạy bộ buổi sáng, giờ này nếu không ra ngoài chạy bộ thì anh sẽ thấy khó chịu trong người.

【Ký chủ có thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, rất chú ý đến sức khỏe của bản thân, điều này vô cùng tốt.】

“Mi vẫn còn ở đây à? Rốt cuộc phải làm sao thì mi mới chịu rời đi?” Thẩm Vọng Lương không thích thứ này một chút nào, nó luôn luôn đánh giá cuộc sống của anh và lấy cớ đó để chứng minh rằng nó không sai. Thẩm Vọng Lương thích sự yên tĩnh, anh ghét những kẻ luôn không ngừng bày tỏ ý kiến của mình như này.

【Hệ thống và ký chủ đã có khế ước linh hồn, trừ khi ký chủ hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ, nếu không hệ thống sẽ không rời đi.】

Thẩm Vọng Lương hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ là một người bình thường, sao mi cứ nhất quyết phải kéo ta vào thế giới quỷ quái như vậy chứ?”

【Ký chủ vui lòng không cần tự coi thường bản thân, có thể nhìn thấy quỷ hồn đã chứng minh cho việc ký chủ vốn dĩ không phải là người thường.】

Mèo đen tỉnh ngủ, lao ra khỏi phòng, chạy tới chạy lui tìm kiếm Thẩm Vọng Lương. Mèo đen cọ cọ cổ chân Thẩm Vọng Lương, kêu meo meo làm nũng, Thẩm Vọng Lương nhìn mèo đen, một lát sau gật gật đầu: “Được rồi, vậy thì đi một chuyến.”

Dường như hệ thống cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng, nó không phát ra âm thanh nào nữa. Tiện đường đi vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Thẩm Vọng Lương mua cho mình mấy cái bánh bao, đột nhiên, có thứ gì đó chợt lóe qua trước mắt anh, rồi biến mất ở đầu ngõ phía trước. Thẩm Vọng Lương nhìn hai giây, sau đó cất bước rời đi, bỗng có một cô bé nhảy nhót đến bên cạnh, Thẩm Vọng Lương dừng lại.

Cô bé đứng im ở đầu ngõ, nhìn vào ngõ nhỏ với vẻ nghi hoặc. Dường như trong bóng tối trước mặt có thứ gì đó đang thu hút cô bé, cô bé thử bước một bước về phía trước, thứ trong bóng tối cuối cùng cũng hiện ra.

“A! Là con bướm!” Cô bé vui vẻ lao tới, nhưng lại bị ai đó túm lấy. Thẩm Vọng Lương nắm tay cô bé kéo lại, hai mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, bóng tối dày đặc dần dần lắng xuống, con bướm vỗ cánh bay đi, trên đôi cánh đang dang rộng là một khuôn mặt quỷ xấu xí dữ tợn màu đen đỏ.

“A! Con bướm bay đi mất rồi! Chú ơi sao chú lại kéo con lại ạ?” Cô bé bĩu môi: “Con muốn con bướm xinh đẹp kia.”

Lúc này, Thẩm Vọng Lương mới cúi đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn còn chưa cao đến eo mình: “Nơi đó rất nguy hiểm, con không nên đến đó, ngoan, về nhà đi.”

“Nhưng mà, con bướm kia đẹp quá.” Cô bé luyến tiếc rời đi: “Tạm biệt chú ạ.”

【Chúc mừng ký chủ, bởi vì ngài đã giúp đỡ một bé gái, hệ thống đánh giá rằng ký chủ có đủ tư cách, mở khóa chức năng học tập, hiện thưởng cho một cuốn Âm Dương Thuật sơ cấp, hy vọng ký chủ có thể nhanh chóng nắm vững.】

Thẩm Vọng Lương: Ha hả?