Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về Nuôi

Chương 6: Được, Ta Bảo Vệ Cô

Hạ Tuế An vô thức nhắm mắt lại.

Con rắn đen bò xuống dọc theo cánh tay và đùi của nàng rồi quay trở lại người của Kỳ Bất Nghiễn.

Bà cụ từ phía sau Hạ Tuế An đi ra, nhìn hắn muốn nói lại thôi, bà quên nói cho Hạ Tuế An rằng vẫn còn một thiếu niên sống trên lầu mà bà đã nhận vào ngày hôm qua, cũng không ngờ tới hắn lại là người dùng cổ.

Kỳ Bất Nghiễn ném hết xác chết trong quán trọ ra ngoài, ngồi một mình trên quầy, đôi chân dài buông thõng, trang sức bạc trên đôi ủng đen đung đưa vài cái.

Quần áo thiếu niên có rất nhiều chuông bạc, vừa di chuyển là sẽ vang lên, như âm thanh mê hoặc lòng người.

Hắn nói vài lời với bà lão.

Cụ thể nói cái gì thì Hạ Tuế An không nghe rõ, lực chú ý của nàng đều bị trùng xà xung quanh Kỳ Bất Nghiễn thu hút, Hắc Xà bò qua da nàng, cảm giác liếʍ láp đầu ngón tay vừa nãy dường như vẫn còn.

Khiến nàng có ảo giác rằng mình sắp bị rắn cắn chết, ngay cả khi nó đã bò đi thì bóng ma lưu lại cũng tạm thời không xua đi được.

Hạ Tuế An vốn không muốn nhìn Kỳ Bất Nghiễn.

Nhưng lại sợ rằng côn trùng và rắn xung quanh hắn sẽ bò lên người nếu mình không chú ý, vậy nên nàng chỉ có thể lén lút nhìn chằm chằm về phía hắn, một con nhện bắt chim phủ đầy màu tím, hình dáng còn lớn hơn những con nhện bình thường đang ngủ đông trên vai hắn.

Hạ Tuế An, người thậm chí còn sợ cả những con nhện nhỏ, đột nhiên nhìn thấy một con nhện bắt chim, chân lại mềm nhũn.

Nhìn đến da đầu tê dại.

Nàng lẳng lặng tránh xa hắn một chút, núp ở bên cạnh chậu than, ước gì người khác không nhìn thấy mình, sao trên người người này lại có nhiều thứ kỳ quái lạ lùng thế nhỉ, nếu như đoán không sai bọn chúng đều có thể gϊếŧ người.

Đêm khuya, gió lạnh xào xạc gào thét.

Tuyết trắng tinh khiết và sạch sẽ cùng tồn tại với đêm dài, Vệ thành vẫn không có nhân khí, im lặng chết chóc.

Chỉ có quán trọ sáng lên ánh sáng mờ nhạt.

Hạ Tuế An ngủ gật, bà cụ bảo nàng lên gian phòng trên lầu hai mà nghỉ ngơi nhưng Hạ Tuế An không chịu, đêm nay nàng không muốn ở một mình.

Bà cụ cũng không khuyên Hạ Tuế An nữa, ba người nghỉ ngơi trong sảnh nhà trọ có lẽ thật đúng là lựa chọn tốt nhất, quán trọ không có nhiều than củi, chỉ có một chậu, đặt ở đại sảnh thì chẳng còn cái nào để ở trong phòng.

Than lửa nổ lách tách.

Đại sảnh tương đối yên tĩnh, mí mắt Hạ Tuế An đánh nhau, đầu dần nghiêng sang một bên, suýt nữa thì ngủ mát.

Nàng dụi dụi mắt ngẩng đầu lên.

Ở phía đối diện là thiếu niên dung mạo như nữ nhân, người này tựa hồ đang ngủ say, lông mi dài cong lên, trùng xà bị luyện thành cổ không biết đã bò trốn đi nơi nào rồi.

Nhìn như vậy cũng không đáng sợ, Hạ Tuế An không khỏi nhìn thêm vài lần.

Bà lão ngồi bên trái đống than, lưng dựa vào cột gỗ, khuôn mặt hiền lành hòa ái, bà mơ về khoảng thời gian ở bên nhi tử trước đây, khóe môi cong lên.

Hạ Tuế An rón rén đứng lên.

Một khắc sau, nàng tìm được một tấm chăn vá đắp cho bà cụ.

Còn có một cơn gió lạnh thổi vào, Hạ Tuế An nhìn về phía cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, nhìn một hồi mới tìm được nguyên nhân thực sự, là giấy cửa của quán trọ bị rách.

Nếu không lấy gì đó che chắn sẽ bị gió lạnh thổi một đêm, dễ dàng sinh bệnh, Hạ Tuế An tìm thứ gì đó để dán những miếng giấy rách trên cánh cửa, để cho bà cụ người nguyện ý cho ngàng ở có thể ngủ yên giấc.

Có vài chỗ trên cửa bị thủng lỗ rất lớn.

Khí lạnh nhè nhẹ tràn vào.

Hạ Tuế An hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn về phía chỗ rách kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó trách đốt than rồi mà vẫn còn lạnh thế.”

Nàng giơ tay muốn dùng giấy nhúng bột gạo dán vào, lại bỗng dưng nhìn thấy một con mắt xuất hiện ở khe cửa đang nhìn thẳng vào.

“A!”

Hạ Tuế An không nhịn được mà kêu lên.

Ngay sau đó, nàng lại che miệng và nuốt lại những tiếng thét còn lại vào.

Kỳ Bất Nghiễn mở mắt.

Bà cụ giống như vẫn đang chìm vào giấc mộng, dựa vào cột gỗ, không bị tiếng la hét của Hạ Tuế An đánh thức, cũng không nhúc nhích.

“Mở cửa ra.”

Kỳ Bất Nghiễn vừa nói vừa từ quầy trọ đi xuống, đôi chân dài dễ dàng chạm đất. Nếu Hạ Tuế An ngồi ở trên quầy, lúc muốn xuống khẳng định phải nhảy, rất khó để chân chạm đất.

Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiễn cũng tỉnh lại thì an tâm hơi chút ít: “Vậy huynh phải bảo vệ ta.”

Lần đầu tiên nghe được những lời như vậy, hắn liền ngước mắt lên.

“Bảo vệ cô?”