Trong sự dịu dàng lại mang theo sự tàn nhẫn không thể dung hòa.
Hạ Tuế An sợ hết hồn, té ngã xuống đất, bởi vì người bị con rắn đỏ cắn chính là mã tặc đang cầm đao kề trên cổ nàng. Cách quá gần, Hạ Tuế An thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắn cắn người.
Ghê quá.
Tên mã tặc bị Hồng Xà cắn đã chết, thi thể nhanh chóng khô héo, giống như bị hút cạn tinh huyết.
Bà lão cũng nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Nhũng tên mã tặc khác lúc này mới phản ứng lại, xách đao ra trận, chiêu thức tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều nhằm mục đích lấy mạng người.
Kỳ Bất Nghiễn lui vài bước: “Các ngươi chờ một chút, để chúng nó ăn no trước, coi như là lời xin lỗi của các ngươi, như vậy chẳng lẽ cũng không được?”
Mã tặc làm sao có thể nghe hắn nói nữa.
Bọn chúng cả giận nói: “Nộp mạng lại!”
Kỳ Bất Nghiễn bình tĩnh đưa tay lên môi thuần thục huýt sáo.
Hàng trăm hàng ngàn con côn trùng vốn nên ở nơi ấm áp vượt qua mùa đông không biết từ nơi nào bay ra tấn công bọn họ, đám côn trùng có độc tính mãnh liệt làm cho cả người bọn họ sưng đỏ choáng váng đầu óc, mệt mỏi đến nỗi không thể cầm vững đao kiếm trên tay.
Hạ Tuế An mặc dù sợ nhưng vẫn chắn ở trước mặt bà cụ, thấy Hắc Xà bò lên chân mình thì thiếu chút nữa hai mắt trợn tròn ngất đi.
Lưỡi rắn tê tê tê liếʍ qua mắt cá chân của Hạ Tuế An, rất trơn trượt.
Hắc Xà cũng không cắn.
Thân thể Hạ Tuế An cứng ngắc, muốn hất con Hắc Xà ra nhưng không có lá gan kia, ai dám chắc nó sẽ không cắn nàng trước, bà lão bị nàng che nên không thể nhìn thấy con Hắc Xà đang chậm rãi bò tới trước người nàng.
Mãi cho đến khi con rắn đen bò lên đầu vai Hạ Tuế An, bà lão mới nhìn thấy, quá sợ hãi nên muốn giúp hất nó ra: “Con rắn đang ở trên người con!”
“Bà bà khoan đã.”
Giọng Hạ Tuế An run lẩy bẩy, con rắn này nãy giờ cũng không cắn nàng, tốt hơn hết là không nên chọc giận nó.
“Nó không cắn con.”
Nàng không kiềm chế được sự sợ hãi của mình, giọng mang theo sự nức nở, mặc dù còn chưa có khóc nhưng khi nói ra lời này cũng không có sức thuyết phục gì, ba lão cũng không dám hành động hấp tấp.
Đám mã tặc không có năng lực phản kháng, từng tên một bị Kỳ Bất Nghiễn dùng thanh đao bọn chúng từng dùng cưa cổ, máu bắn tung tóe rơi xuống sàn nhà khiến cổ trùng bò ra hưng phấn không thôi.
Hắn ném thanh đao nhuốm máu xuống, rửa tay bằng nước ấm trên lửa than.
Chắc chắn trước kia cũng từng làm chuyện tương tự.
Bằng không sao lại thành thạo như vậy.
Ánh sáng lờ mờ, Hạ Tuế An không thấy rõ trên xiêm y màu chàm của thiếu niên dính bao nhiêu máu, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay ngâm vào trong nước ấm của hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống như ngọc thạch xinh đẹp.
Sau khi rửa tay xong, Kỳ Bất Nghiễn nhìn về phía Hạ Tuế An, nàng khẩn trương nuốt nước miếng: “Xin lỗi.”
Hắn dường như có chút kinh ngạc.
“Cô nói xin lỗi với ta?”
Hạ Tuế An cố gắng không nhìn con rắn trên vai: “Thật xin lỗi, vừa rồi bọn ta đã làm phiền đến huynh, huynh có thể đừng gϊếŧ ta với bà bà được không.”
Kỳ Bất Nghiễn đi về phía nàng, dùng ngón tay còn chảy nước chỉ lên đầu Hắc Xà: “Ngươi nói ngươi trèo lên người nàng dọa nàng làm cái gì -- Cô cảm thấy ta lạm sát người vô tội?”
Nửa câu sau là hỏi Hạ Tuế An.
Hắc Xà lấy lòng thè lưỡi liếʍ chủ nhân, nhưng vẫn không rời khỏi người nàng, nó thích mùi vị này.
Hạ Tuế An lắc đầu như trống bỏi, lập tức trả lời: “Ta không cảm thấy huynh là kẻ lạm sát người vô tội, ta còn muốn cám ơn, cám ơn huynh nữa.”
Nàng không muốn nhìn thấy đám trùng xà trước mặt nữa bèn cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống như tơ.
“Cảm ơn ta? Ta cũng không có giúp cô.”
Kỳ Bất Nghiễn nhìn Hạ Tuế An.
Thiếu nữ mặc quần áo mỏng manh, đầu còn bị người đập ra một lỗ thủng, mặc dù máu đã đông lại nhưng cũng không thể tưởng tượng lúc ấy bị nặng bao nhiêu, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông đáng thương khó tả.
Nhưng… chuyện này liên quan gì đến hắn chứ.
Kỳ Bất Nghiễn cong ngón tay, gõ một cái lên đầu Hắc Xà, ôn hòa cười nói: “Nếu ngươi không trở lại, vậy ngươi liền chết ở trên người nàng đi.”
Hạ Tuế An ngẩng đầu lên.
Đối diện với đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên của thiếu niên kia, mái tóc dài của hắn đổ xuống như thác nước, màu đen tự nhiên, trời sinh hơi xoăn, kẹp sợi dây mảnh màu lam giữa đám tóc đen không tết thành bím.
Nếu nhìn kỹ, có chút khác biệt so với dáng vẻ của người Đại Chu, nhưng không thể nghi ngờ là rất đẹp.
Nàng lại không nhịn được lui về phía sau.
Bởi vì nghe thấy hắn hời hợt nói ra chữ “Chết” này, nhưng mà Hạ Tuế An chỉ lui về phía sau một bước liền bị ép dừng lại.
Hắc Xà đang thè lưỡi bên tai nàng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính là người xuyên không.