Bộ Ba Khó Đoán

Chương 13: Cô ấy không phải chị tôi

Ngôn Dịch nhịn không được kéo Kỳ Lãng ra khỏi tòa nhà, cậu thật sự không chịu nổi việc anh và Bạch Hòa ở chung một phòng, hít thở chung bầu không khí, da thịt chạm vào nhau.

Cả cơ thể cậu, ngay cả tóc cũng muốn nổ tung.

Đầu hè, gió mang theo hơi nóng âm ỉ, trên sân bóng rổ trong khu dân cư, Kỳ Lang cảm nhận được nguồn năng lượng nóng rực trong cơ thể Ngôn Dịch, dù đang chơi cùng anh nhưng lại như hận không thể ném bóng vào mặt anh.

Nhìn tấm ván phía sau rổ bỗng kêu vang khi cậu ném bóng vào rổ, Kỳ Lãng chống tay lên hông, thở hổn hển: “Có bệnh à?”

Ngôn Dịch ném quả bóng rổ sang một bên, quay lưng về phía anh, cố gắng hết sức đè nén ngọn lửa tức giận đang nhảy lên trong l*иg ngực.

Từ khi nào cậu bắt đầu cảm thấy chán ghét từng lời nói, từng hành động của Kỳ Lãng?

Có lẽ là bởi vì cậu biết Bạch Hòa trong tiềm thức có tâm tư thầm mến Kỳ Lãng.

Bạch Hòa nhất định sẽ không thừa nhận, Kỳ Lãng lại càng không biết, nhưng Ngôn Dịch có thể nhìn ra, cô cũng thích Kỳ Lãng giống như những cô gái kia.

Người khác dám bày tỏ nhưng cô thì không.

Cô sợ anh nói bạn bè không thích hợp làm người yêu, sợ Kỳ Lãng chán ghét vết sẹo bỏng trên cổ cô, dù sao... những cô gái mà Kỳ Lãng từng hẹn hò đều vô cùng xinh đẹp.

Kỳ Lãng hoàn toàn không biết Bạch Hòa tự ti không dám nói, cho nên Ngôn Dịch tuyệt đối sẽ không để Kỳ Lãng phát hiện ra.

Anh vốn trời sinh phong lưu, nếu biết được, sao có thể đối xử tốt với Bạch Hòa?

Mười phần thì có đến tám chín phần là muốn lừa cô lên giường.

Ngôn Dịch nhịn xuống, quay đầu nói với anh: “Chiều nay hiểu lầm cậu là tôi không đúng.”

“Mặt trời mọc ở phía tây à?” Kỳ Lãng vỗ bóng, xoay người thực hiện một cú nhảy, dễ dàng đưa bóng rổ vào rổ.

“Nhưng cậu không có chút ranh giới nào như vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm.” Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt anh, “Không còn là trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng chạm vào cô ấy.”

Kỳ Lãng có thể nhìn ra, tâm tư của tên nhóc này không nằm ở chơi bóng, tìm anh ra đây là vì muốn "thành thật" với anh.

"Tôi và cậu ấy thì cần có ranh giới gì? Ông đây trong sáng vô tư." Kỳ Lãng tiến lên một bước, khí thế bá đạo, "Nhưng mà cậu, tất cả tâm tư đều đổ dồn vào cậu ấy, trong ba năm này, cậu luôn giả bộ là một học sinh bình thường, nếu thành tích của cậu ấy tăng thì cậu liền thi tốt, thành tích của cậu ấy tụt thì cậu cũng như vậy... thật đúng là một cái đuôi nhỏ của cậu ấy."

"Trùng hợp mà thôi."

"Trùng hợp? Trong cuộc thi Olympic Toán cấp hai, cậu cùng tôi đoạt huy chương vàng quốc gia, cũng là trùng hợp sao?"

"Tôi chỉ đạt được một lần."

"Đó là vì Hoa Ly Nhỏ không lọt vào danh sách cuộc thi, từ đó trở đi, cậu không bao giờ tham gia những cuộc thi ngoại khóa như vậy nữa, cậu muốn song hành với cậu ấy, từ tiểu học sơ trung lên trung học... thậm chí cả đại học cậu cũng muốn ở cạnh cậu ấy."

Hai tay Ngôn Dịch giấu sau lưng nắm chặt thành nắm đấm: “Đó chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra.”

Ánh mắt Kỳ Lãng rất kiên định, như muốn đóng đinh lên người Ngôn Dịch, “Tưởng tượng sao, nếu nói như vậy, năm tiểu học cậu nhảy từ lớp 5 lên lớp 6, sơ trung cũng nhảy một lớp cho đến khi cùng cấp với cậu ấy mới dừng, tôi cũng rất tò mò, tại sao lại như vậy?"

Ngôn Dịch không có gì để nói, cậu thấy bị Kỳ Lãng nhìn ra cũng không có gì to tát, chỉ cần Bạch Hòa... Bạch Hòa không nghi ngờ là được.

"Cậu nhóc, tâm tư của cậu đối với chị cậu... có chút không đơn thuần thì phải?"

“Cô ấy không phải là chị tôi.” Ngôn Dịch nói: “chưa bao giờ phải.”

Kỳ Lãng nhướng mày, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc.

Lúc hai người đang đối thoại gay gắt thì Bạch Hòa mang theo hai bình nước đi tới.

Khi vận động, Kỳ Lãng thích uống nước tăng lực giúp tăng tốc độ lưu thông máu, còn Ngôn Dịch chỉ uống nước khoáng, cô ném cho mỗi người một chai, sau đó ngồi ngoài vạch nhựa xem hai người chơi bóng rổ.

Bởi vì có cô theo dõi nên Ngôn Dịch càng thêm hưng phấn, vô cùng hung hãn lao về phía trước không chịu thua kém, hai người giằng co, không ai nhường ai.

Nhưng Bạch Hòa nhìn một lúc thì ngáp dài, sau đó buồn chán lấy điện thoại ra chơi.

Hai chàng trai chơi đến kiệt sức, khi nhìn về phía Bạch Hòa, chỉ thấy cô gái nhỏ đang dựa vào cột bóng rổ chăm chú chơi game.

Kỳ Lãng cảm thấy mình có chút ngu ngốc, lại đối đầu với tên chưa thành niên như Ngôn Dịch, thật ấu trĩ.

Anh ném bóng, ngồi xuống cạnh Bạch Hòa: “Chơi trò gì thế?”

Anh vừa đến gần, Bạch Hòa liền cảm giác được một cỗ nhiệt nóng bao phủ lấy mình.

Người này thực sự rất nóng, đặc biệt là sau khi tập thể dục, cả người cô giống như được bếp lò sưởi ấm.

Cô không khỏi nghĩ, sau này vợ anh ngủ bên cạnh anh thì mùa đông không sao, nhưng mùa hè thì làm sao có thể chịu nổi?

"Đang suy nghĩ cái gì?" Anh dùng cánh tay mạnh mẽ huých Bạch Hòa.

"Không có gì!" Bạch Hòa giật mình, hai má đỏ bừng.

Tại sao cô lại nghỉ tới hình ảnh anh và vợ anh ngủ với nhau chứ, liên quan gì đến cô!

Kỳ Lãng đưa chai nước tăng lực đã hết một nửa cho cô.

Bạch Hòa thuận tay cầm lấy, nhưng Ngôn Dịch đã chặn tay cô lại, mở nắp chai nước khoáng mà cậu chưa kịp uống ra đưa cho cô: “Đang đến tháng đừng uống những thứ lung tung đó.”

"Ồ."

Bạch Hòa đã quen với việc được cậu chăm sóc, cô không nghĩ nhiều liền lấy nước khoáng từ tay cậu uống một ngụm.

Ba người ngồi dưới bóng rổ ngắm hoàng hôn phía xa, chiếc áo sơ mi trắng của Kỳ Lãng bị mây trời nhuộm màu, Ngôn Dịch mặc áo bóng rổ mát mẻ màu đỏ, dáng người cũng rất đẹp, da vô cùng trắng.

So với Kỳ Lãng sau khi tập luyện cảm giác như bị mưa lớn trút xuống, mồ hôi đầm đìa thì Ngôn Dịch đổ mồ hôi ít hơn, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, Bạch Hòa dựa vào cánh tay của Ngôn Dịch chơi game.

Kỳ Lãng tò mò sáp lại gần: “Không đánh quái, không có trang bị, chỉ rút bài thì có gì vui?”

Cô gần đây vô cùng thích một game thiếu nữ otome trên một nền tảng.

"Cậu không hiểu đâu, tôi sẽ làm nhiệm vụ với nam chính mà tôi thích, nếu may mắn còn có thể rút được một tấm cốt truyện cấp S, sẽ tràn đầy cảm giác yêu đương đó có được không?"

"Muốn yêu như vậy sao cậu không tìm một người bạn trai thực sự, cùng người 3D chơi thực sự lãng phí thời gian."

"Kỳ Lãng, cậu cái gì cũng không hiểu, đừng làm phiền tôi nữa." Cô tựa đầu vào vai Ngôn Dịch, căn bản không muốn để ý đến anh.

Ngôn Dịch thuận miệng nói: “Cậu ấy rút được tấm thẻ có kịch bản hạn chế người dưới 18 tuổi, hưng phấn đến mức nửa đêm suýt chút nữa đá đổ giường.”

"..."