Trong tình yêu, con gái làm phép cộng còn con trai làm phép trừ.
Cái gọi là thích của Kỳ Lãng quá ngắn ngủi, hẹn hò với anh giống như một sự tiêu hao, tiêu hao lòng hảo cảm trong lòng anh, khi đạt đến điểm nhất định nào đó...
Ấn tượng tốt đẹp tan thành mây khói.
Bạch Hòa từ lâu đã biết làm bạn với anh, anh sẽ đối xử với cô rất tốt; nhưng anh không phải là người yêu đủ tiêu chuẩn, ít nhất là xét trong những yêu cầu mà Bạch Hòa tưởng tượng với một nửa của mình, Kỳ Lãng hoàn toàn trái ngược.
Có nữ sinh nhờ Bạch Hòa giúp chuyển một món quà nhỏ cho Kỳ Lãng, Bạch Hòa sẽ đồng ý, nhưng cô cũng sẽ nghiêm túc khuyên nhủ cô gái rằng người này có chút cặn bã.
Kỳ Lãng không biết vì sao Bạch Hòa đột nhiên tức giận, không để ý tới anh nữa, anh cầm tờ đề làm sai tới, ngồi ở đầu giường cô: "Cậu sao vậy?"
"Cứ kệ tôi."
"Tôi chọc giận cậu?"
“Không có, chỉ là tôi không muốn quan tâm đến cậu thôi.”
Kỳ Lãng biết trái tim thánh mẫu của cô lên cơn, lại vì các cô gái khác mà thương cảm, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên.
Anh kê một chiếc gối dưới cổ, uể oải nói: "Quan tâm quá nhiều, Hoa Ly Nhỏ, tôi đã từng nói với cậu rằng đừng quan tâm đến những chuyện này của tôi chưa?"
"Đã nói."
"Vậy cậu..."
"Chỉ đơn giản là không muốn quan tâm đến cậu."
"..."
Cả người Kỳ Lãng vô cùng không thoải mái, như có côn trùng bò lổm ngổm trên da, ngứa ngáy không chịu được, khiến anh vô cùng phiền não.
Anh chỉ có thể giải thích: “Tôi cảm thấy mình vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực.”
Bạch Hòa trừng mắt.
"Thật mà, tôi muốn tìm một người mà tôi tán tưởng đồng thời cũng hiểu tôi, nếu không thà ở cùng một chỗ với các cậu còn hơn."
"Lời này, qua vài ngày nữa cậu hãy nói."
Bạch Hòa biết chẳng bao lâu nữa sẽ lại có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh.
Kỳ Lãng nói: “Kỳ nghỉ lễ này tôi phải về Hồng Kông một chuyến, cùng đi chơi không?”
"Về?"
"Ừm, cha bảo tôi về xem một chút."
“Cậu xem bác ấy hay bác ấy xem cậu?”
"Đương nhiên là ông ấy xem tôi, lão già xấu xa kia có thì đẹp mà xem."
Mối quan hệ của Kỳ Lãng với cha mẹ khá lạnh nhạt, anh là con vợ ba của người giàu nhất Hồng Kông, bên trong nhà luôn diễn ra những cuộc đấu tranh kịch liệt, vợ ba là mẹ anh lại là một người có tính cách khá phật hệ, không muốn anh bị liên lụy bởi những âm mưu bẩn thỉu này nên từ khi anh còn nhỏ đã đưa anh tới thành phố Nam tương, để cho người thân ở đây chăm sóc.
"Đi Hồng Kông chắc là đắt lắm nhỉ?" Bạch Hòa hỏi.
“Hai người đi, tôi bao.”
"Không cần như vậy, nếu muốn đi, cha mẹ tôi sẽ tài trợ cho." Bạch Hòa nhún nhún vai, không quan tâm, "Xem điểm rồi nói, chưa có điểm tôi đi cũng không an tâm."
Kỳ Lãng tựa vào bờ vai gầy gò của cô, chỉ ra một câu hỏi sai cho cô: “Nếu thật sự muốn học lại, tôi sẽ học cùng các cậu.”
Bạch Hòa dùng vai huých anh: "Có bệnh không, cùng nhau để làm gì, cậu vào Thanh Bắc không tốt sao?"
"Sớm một năm, muộn một năm, có gì khác đâu?"
"Thi đại học là một việc nghiêm túc, thiên quân vạn mã qua một chiếc cầu độc mộc, việc liên quan đến tương lai này đừng nên nói giỡn."
"Gia đình như nhà tôi cho dù không thi đại học vẫn có thể có tương lai." Kỳ Lãng không để tâm nói: "Gì mà cầu độc mộc, ông đây mọi con đường đều dẫn đến thành Rome."
"..."
Bạch Hòa trừng mắt.
Đúng đúng đúng, có tiền là nhất.
"Nếu các cậu không đi, tôi cũng sẽ không đi."
"Kỳ Lãng, không có bữa tiệc nào không tàn, một ngày nào đó chúng ta phải tách ra."
“Chỉ cần tôi không muốn tàn, không ai dám tàn.” Kỳ Lãng kiên định nói.
"..."
Anh nói tiếp: “Cậu và Ngôn Dịch là bạn tốt nhất của tôi.”
"Cậu và Ngôn Dịch là bạn tốt, Ngôn Dịch có biết chuyện này không? Tôi thấy cậu ấy khá chán ghét cậu."
"Cậu ta chán ghét tôi là vì..."
Lời của Kỳ Lãng nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì... bởi vì Ngôn Dịch thích cô đúng không?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh? Tại sao Ngôn Dịch phải ghét anh.
Tên nhóc chết tiệt này chỉ thích ăn dấm chua lung tung.
Hai người tựa vào nhau làm việc riêng của mình, bầu không khí yên bình hòa thuận, cho đến khi Ngôn Dịch rửa bát xong, phát hiện cửa phòng Bạch Hòa đã đóng lại.
Cậu bước tới, muốn đẩy cửa vào nhưng cảm thấy không ổn nên dùng tay gõ cửa.
"Vào đi."
Được cho phép, Ngôn Dịch bước vào, nhìn thấy hai người cùng nhau nằm ở đầu giường đọc sách.
Dáng người Kỳ Lãng cường tráng, một chiếc giường đơn không thể chứa được anh, Bạch Hòa giống như chim nhỏ nép vào con chó lớn bên cạnh.
Mắt Ngôn Dịch bỗng thấy gai gai, ngứa không chịu được, cậu bước tới kéo Kỳ Lãng ra khỏi giường.
"Làm gì thế?"
Ngôn Dịch đẩy anh ra ngoài: “Tôi chưa bao giờ thấy người tùy tiện như vậy, giường của con gái mà cũng có thể tùy tiện lên?”
"Ông đây trước kia còn ngủ qua đêm trên giường cậu ấy, làm sao, tôi quen cậu ấy còn trước cả cậu."
Cậu kéo cổ áo Kỳ Lãng ra khỏi phòng.
"Đi đâu?"
“Chơi bóng.” Ngôn Dịch vỗ vỗ bóng rổ, kéo Kỳ Lãng vào thang máy.
"Vừa ăn cơm xong, ai muốn chơi bóng với cậu chứ."