Chung Hạo Sinh giật mình sửng sốt: “Các cậu lấy tôi làm thí nghiệm?”
Văn Xuyên cũng quay đầu nhìn An Tĩnh với ánh mắt đầy vẻ bất ngờ, không kịp phản ứng. Hạng Thần nhéo tay Văn Xuyên, vô cùng thản nhiên nói: “Có vấn đề gì mà không thể? Bây giờ anh là lựa chọn tốt nhất. Vì lợi ích của toàn bộ nhân loại, anh chịu khó hy sinh một chút.”
Chung Hạo Sinh đứng lên, tức giận nói: “Tôi còn cái gì để thí nghiệm? Máu của tôi mấy người đã rút rồi!”
An Tĩnh cười nhạt, mở hộp thuốc đặt sang bên cạnh, lấy ống kim ra: “Người đâu! Giữ gã lại!”
Từ phía sau, có hai người của đội cứu hộ tiến lên, nhìn Chung Hạo Sinh với ánh mắt thông cảm. Sau đó mỗi người một bên, lập tức khống chế Chung Hạo Sinh, đè giữ gã trên giường.
Chung Hạo Sinh trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn An Tĩnh giơ ống tiêm lên, bên trong không biết là thứ gì, màu sắc vô cùng kinh khủng.
“Dừng tay!” Chung Hạo Sinh sợ hãi hét lên: “Mấy người làm như này là vi phạm quy định! Quân đội không cho phép thử nghiệm trên cơ thể người! Gọi Chu Trì đến đây! Chu Trì!”
An Tĩnh nói: “Một tên phản bội như anh mà cũng có tư cách nhắc đến quân đội? Bây giờ, việc tôi đang làm là trừ hại giúp dân. Anh có thể dùng bản thân để đóng góp cho nhân loại mà chuộc tội, như vậy cũng là hời cho anh quá rồi. Hay là anh muốn lựa chọn khác? Treo anh lên? Hoặc là ném anh vào bầy tang thi? Cho dù không có tang thi nào cắn anh, nhưng để anh phơi nắng dầm mưa bảy tám ngày. Anh nghĩ xem, lúc đó so với tang thi anh có khác biệt gì không?”
An Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Anh nói xem, chờ khi anh chết, thân thể thối rữa, tang thi sẽ cảm thấy hứng thú với anh không?”
Văn Xuyên nghe mà cố nhịn cười, thấy sắc mặt Chung Hạo Sinh lúc xanh lúc trắng, cũng nghiêm túc nói: “Đề nghị này của cậu cũng được đấy. Chúng ta có thể thử xem, chẳng lẽ những con tang thi lại không cần ăn uống? Chúng ta thực sự không quan tâm đến vấn đề đó. Nhưng nếu sau khi chết thì sẽ như thế nào?’ “Vaccine giả” sẽ có tác dụng tương tự như chất bảo quản? Hay là sẽ xuất hiện biến thể mới nhỉ? Ây da…”
Văn Xuyên nhướng mày, nghiêm túc suy đoán: “Mục tiêu của virus là lây lan, nếu người chết chẳng phải là sẽ trái với mục tiêu của chúng à? Lúc đó, người chết có trực tiếp chuyển hóa thành tang thi không?”
Hạng Thần nói như thể vừa phát hiện ra điều thú vị: “Nếu không, chúng ta cứ bỏ đói gã cho đến chết rồi xem thử? Biết đâu lại có bước đột phá, có thể tìm ra được vaccine cũng nên.”
Chung Hạo Sinh càng nghe càng hoảng sợ, gào lên: “Gọi Chu Trì lại đây! Gọi thiếu tướng Hạng lại đây! Họ sẽ không cho phép các cậu làm điều đó! Tôi là người duy nhất còn sống sót của nhà họ Chung! Người thừa kế duy nhất của Lục Bát!”
Hạng Thần lạnh lùng nhìn gã: “Anh coi quân đoàn lục quân số 8 là cái gì? Là quân đoàn tư nhân của nhà họ Chung các anh sao?”
Chung Hạo Sinh nghiến răng nghiến lợi, tức giận bộc phát, nói mà không suy nghĩ: “Cậu biết cái gì? Nguyên tắc kim tự tháp trong phân chia giai cấp của con người không bao giờ có thể bị phá vỡ. Sau khi xã hội trải qua xáo trộn lớn, sẽ luôn luôn có một thế hệ giữ đỉnh kim tự tháp mới được hình thành! Tôi sẽ là như vậy, chính là người thừa kế duy nhất của Lục Bát!”
Hạng Thần nhớ lại, lúc trước Chung Hạo Sinh cũng khuyên hắn như thế, muốn hắn đi theo, còn hứa hẹn tương lai xán lạn.
Nói như vậy, Chung Hạo Sinh đã biết trước điều gì đó, hơn nữa rất có thể đã có kế hoạch leo lên cấp bậc cao…
Hạng Thần không khỏi rùng mình, hết sức khống chế mình không nghĩ theo hướng xấu nhất, nói: “Không cần nói nhảm với gã! An Tĩnh, động thủ đi!”
An Tĩnh liền đè cánh tay Chung Hạo Sinh lại, giống như tà giáo dùng lời lẽ mê hoặc đệ tử, thì thầm: “Ngoan! Nghe lời một chút! Không đau. Chúng ta hãy đến vòng thử nghiệm đầu tiên để xem “vaccine giả” của anh sẽ có tác dụng phụ gì, nhé?”
Trên trán Chung Hạo Sinh toát mồ hôi lạnh, gã sợ An Tĩnh thật sự làm gì mình. Mắt thấy kim tiêm đã đâm vào trong da, gã hét lớn: “Dừng tay! Cậu sẽ phá hủy kháng thể!”
Chung Hạo Sinh vô cùng sợ hãi. Gã hoàn toàn không hiểu về dược lý, chỉ sợ An Tĩnh tiêm thứ gì đó vào người mình, sẽ khiến sự cân bằng kháng thể trong cơ thể bị phá hủy hoàn toàn.
Vậy thì gã tiêu đời rồi!
“Đồ ngu xuẩn này! Ngu xuẩn!” Chung Hạo Sinh giãy dụa điên cuồng, thoát khỏi tay An Tĩnh, ống tiêm rơi xuống đất. Nhưng gã vẫn bị đâm vào da chảy máu: “Cậu là cái thá gì? Còn cả cậu, Văn Xuyên! Mấy người cấu kết với nhau làm trò gì đây? Lại không biết trời cao đất dày mà lấy tôi làm thí nghiệm. Các cậu có biết kháng thể trong người tôi có giá trị như nào không? Đó là thứ cậu không bao giờ có thể tạo ra được. Các cậu làm như này, là muốn tự tay phá hủy nó phải không?”
Văn Xuyên đang định nói thì Hạng Thần ôm eo cậu, ý bảo nơi này giao cho An Tĩnh.
An Tĩnh chỉ nhướng mày, nhặt ống tiêm lên nhìn, nói: “Chúng tôi đã lấy máu của anh sau đó nuôi cấy nhân bản lên, điều chế một một lượng lớn “vaccine giả”. Anh yên tâm, kể cả phá hủy cơ thể của anh đi, chúng tôi vẫn có nguyên liệu tồn kho.
“Vậy cậu đi dùng chúng mà làm thí nghiệm!” Chung Hạo Sinh thực sự nổi giận, mặt đỏ phừng phừng.
“Không có mẫu là cơ thể con người, mô phỏng bao nhiêu lần trong máy tính cũng chỉ là lý thuyết suông.” An Tĩnh buông tay: “Anh thậm chí còn không hiểu đạo lý này nữa? Yên tâm đi! Chúng tôi biết anh có những đồng bọn khác. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi có thể bắt những người đó thử một lần nữa.”
Chung Hạo Sinh trợn tròn mắt nhìn An Tĩnh. Lúc này, gã chợt nhận ra, người trước mặt này không giống Văn Xuyên. Văn Xuyên bảo thủ và nguyên tắc, sẽ không làm việc trái quy định. Hơn nữa, cậu quen được bao bọc, hoàn cảnh sống tốt, cậu sẽ không nghĩ ra những cách ác liệt như này.
Chung Hạo Sinh không quen với An Tĩnh, chỉ nghe cách cậu ta nói chuyện. Gã cảm thấy người này chuyện gì cũng có thể làm ra được, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, không biết làm thế nào. Trong lúc gấp gáp gã không tự chủ quay sang Hạng Thần cầu cứu.
“Hạng Thần! Cậu cứ vậy đứng nhìn à?” Chung Hạo sinh nói: “Cậu không sợ tôi xảy ra chuyện, manh mối duy nhất của các cậu cũng bị cắt đứt? Cậu phải giữ lại tôi! Giữ lại tôi để dụ bọn Lão Cẩu tới chứ!”
Hạng Thần “chậc chậc” một tiếng: “Lão cẩu đã chết rồi, bị người của các cậu gϊếŧ chết.”
Chung Hạo Sinh sửng sốt.
Hạng Thần tiếc nuối nói: “Đồng bọn của anh xuống tay thật dứt khoát, chạy cũng rất nhanh. Anh đã gửi tin tức ra ngoài và hy vọng rằng họ có thể quay trở lại để cứu anh, đúng không? Nhưng lại không ai đến, có phải anh không có ý nghĩa gì với họ không? Hay là… Trong điểm cứu hộ này còn có đồng bọn của anh?”
Sắc mặt Chung Hạo Sinh lập tức tái đi.
Hạng Thần lạnh lùng cười: “Tôi rất muốn cạy miệng anh ra, hỏi mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng… Làm sao tôi biết được điều anh nói có phải sự thật không? Nếu anh lừa dối chúng tôi, chúng tôi cũng không thể xác minh được.”
“Thay vì bị anh chơi đùa như khỉ, hãy để anh trở thành vật thử nghiệm cho An Tĩnh. Như vậy ít nhất anh cũng có một chút hữu ích.”
Chung Hạo Sinh phút chốc nghẹn lời. Gã nhận ra thực sự là mình đang tự “lấy đá đập chân mình”. Lúc này, gã có nói gì sợ là cũng không có ai tin.
Gã vô cùng hoảng hốt. Ánh mắt sợ hãi nhìn An Tĩnh thay đổi kim tiêm, một lần nữa tiến về phía mình. Đôi mắt cậu ta sáng rực, mong chờ, coi gã giống như một con chuột bạch.
Gã nuốt mạnh, run rẩy. Lần đầu tiên gã cảm nhận được sự tuyệt vọng, khi không thể kiểm soát được sống chết của chính mình.
Văn Xuyên nhìn biểu cảm của Chung Hạo Sinh. Lúc này, vẻ mặt của gã trái ngược hoàn toàn với vẻ ung dung khi đối mặt với bầy tang thi tấn công vào nơi trú ẩn lúc trước. Hiện tại, gã cũng trở nên sợ chết như bất cứ người bình thường nào khác.
Cậu nhớ đến những người quen và cả không quen đã chết vì tai họa xảy ra do sự cố ý của Chung Hạo Sinh. Cậu nhớ lại cảnh tượng trên mái nhà khu trường học, vì nhường nhau chỗ ngồi có hạn trên trực thăng cứu viện, nhiều người vô tội đã phải hi sinh bản thân. Cậu nhớ đến Omega Mạnh Đa, người đã phát điên vì mất con, mất gia đình, cũng chết dưới tay Chung Hạo Sinh. Cậu nhớ đến cô bé Hàm Hàm, người đã bị bỏng nặng trong vụ nổ, đến giờ vẫn không chắc có thể sống sót hay không. Cậu nghĩ tới đâu, sự lãnh lẽo trong lòng dâng lên tới đó. Cậu hận, hận thay những người vô tội đó. Cậu cũng thấy không cam lòng thay cho họ.
Cậu lạnh lùng nhìn Chung Hạo Sinh, nói: “Anh cũng biết sợ à? Vậy anh có từng nghĩ tới nỗi sợ hãi của những người vô tội đã bị anh hại không?”
“Anh ỷ vào bản thân mình có kháng thể, ngang nhiên gây ra chuyện thảm khốc kia. Anh đẩy mọi người vào tình cảnh bị dồn ép đến đường cùng, chỉ biết hoảng loạn chờ đợi cái chết. Anh chưa từng nghĩ đến những thứ mà họ phải chịu đựng, đúng không?” “Vậy bây giờ đến lượt anh nếm thử cảm giác đó. Có thể, qua ngày mai anh sẽ không còn thấy sợ hãi nữa…”
Mắt Chung Hạo Sinh dại ra. Khi thấy thứ thuốc kì lạ kia được tiêm vào người mình, gã rên lên một tiếng tuyệt vọng, tức giận nói: “Từ xưa đến nay, có cuộc chiến nào là không có sự hy sinh? Các cậu có thể sống đến bây giờ, cũng đều là giẫm lên thân thể, máu thịt của tổ tiên.”
“Con người chính là sinh vật như vậy!” Chung Hạo Sinh cảm thấy mình thực sự hết hi vọng, giận dữ nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Mỗi một lần hy sinh, đều sẽ thúc đẩy sự thay đổi mới, mỗi một lần thay đổi, lại mở ra một cuộc đấu tranh mới! Con lăn lịch sử đã nghiền nát tất cả chúng ta! Không ai trốn thoát! Tầm nhìn của các người quá thiển cận! Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn đến cực điểm!”
An Tĩnh đưa mắt ra hiệu cho Hạng Thần, Hạng Thần khẽ gật đầu, nói: “Lây nhiễm nhiều người như vậy có ích lợi gì? Cái mà anh gọi là sự thay đổi? Là làm cho tất cả mọi người không thể sống à? Anh không phải là người của “Hội cộng sinh” đấy chứ?”
Chung Hạo Sinh cười nhạo: “Đây là sàng lọc. Thật ngu xuẩn! Người được chọn lên “con tàu của Noah”(*) sẽ là những kẻ mạnh thực sự, phần còn lại, đều sẽ bị cuốn vào dòng nước lũ lịch sử, kẻ yếu không xứng tiến hóa.”
Trong lòng Hạng Thần lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt: “Ồ, vậy ai là kẻ mạnh thực sự? Anh đã quyết định chưa? Anh? Một con chó trung thành? Anh cho rằng mình xứng đáng với sự tiến hóa? Tôi thấy, chẳng qua anh cũng chỉ là một con chó bị người ta lựa chọn mà thôi.”
Hạng Thần tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã: “Vậy người nhà của anh thì sao? Thượng tướng Chung có biết chuyện đó không? Ông ta không phải kẻ mạnh à? Hay chính anh là kẻ đã tự tay tiễn bọn họ đi?”
Nhắc đến cha mẹ, Chung Hạo Sinh đột nhiên im lặng, chân tay cũng duỗi ra, lẳng lặng nhìn trần nhà một lát, dường như hơi thất thần.
Một lát sau, gã nói: “Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng họ vẫn không được chọn.”
Ngón tay Văn Xuyên khẽ run, bị Hạng Thần nắm lấy, nhẹ nhàng trấn an.
Đúng lúc này, An Tĩnh tiếp tục công kích Chung Hạo Sinh, mở miệng nói: “Có vẻ như thuốc sắp có hiệu lực. Trước hết, chúng ta lại lấy ít máu ra để xét nghiệm, sau đó thuận tiện trói tên này ném vào bầy tang thi. Xem bây giờ bọn chũng có phản ứng như thế nào với gã.”
Chung Hạo Sinh run rẩy, ý thức được kháng thể của mình rất có thể sẽ mất hiệu lực. Cho dù không hoàn toàn mất hiệu lực, gã cũng không biết có thể gây ra bất kỳ biến hóa nào khác hay không.
Gã trở nên tuyệt vọng, để lộ vẻ suy sụp, Hạng Thần lập tức nói: “Lão Cẩu nói đến thành phố A là có ý gì?”
Chung Hạo Sinh tự cho rằng mình không còn hi vọng gì nữa, hắn cười đầy ẩn ý, nói: “Viện nghiên cứu phục hồi chức năng của thành phố A, trực thuộc một công ty dược phẩm sinh học tư nhân, nơi đó là nơi khởi nguồn lây lan virus. Cái gọi là “thiên thạch” mà các người được nghe nói ấy, hoàn toàn không hề tồn tại. Viện nghiên cứu phục hồi chức năng thành phố A và công ty dược phẩm kia hân hạnh là “nhà tài trợ lớn nhất” của sự thay đổi này! Tất cả các người đều bị một cú lừa ngoạn mục.”
Văn Xuyên híp mắt, viện nghiên cứu này cậu biết. Bởi vì thuộc sở hữu tư nhân, nên họ thuê chuyên gia cho hưởng chế độ đãi ngộ rất cao, phúc lợi cũng rất tốt. Họ còn mua cho mỗi người thuộc đội ngũ chuyên gia một biệt thự ở vị trí tốt nhất thành phố A. Lúc đầu, họ cũng muốn mời lão Trương, nhưng lão Trương không thích xã giao giao tiếp, cũng không am hiểu các mối quan hệ phức tạp. Đặc biệt, ông chỉ một lòng si mê nghiên cứu học thuật, càng không thích bị người ta khoa tay múa chân chỉ đạo, cho nên không đồng ý.
Chẳng lẽ, đây cũng là nguyên nhân ban đầu khiến cái được gọi là “thiên thạch” được đưa tới thành phố B?
Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn nói lên điều gì …
Văn Xuyên đang mải suy nghĩ, lại nghe Chung Hạo Sinh nói: “Vốn dĩ kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi, không ngờ trong viện nghiên cứu lại xuất hiện kẻ phản bội. Hắn ta gửi tư liệu đến viện nghiên cứu thành phố B, tiết lộ chuyện virus. Sợ mọi chuyện vỡ lở, chúng tôi chỉ có thể thông báo cho tất cả các viện nghiên cứu liên quan đến gen và tập hợp mọi người để cùng giải quyết vấn đề khó khăn này … Đương nhiên là không ai có khả năng nghĩ ra biện pháp tiêu diệt virus. Người nghiên cứu tạo ra loại virus này chính là một người vô cùng nổi tiếng trong ngành…”
Chung Hạo Sinh lại không nói tiếp, cười nham hiểm: “Mấy người cứ giãy dụa đi! Cuối cùng, mấy người cũng không thoát khỏi vận mệnh bị đào thải.”
Hạng Khôn đột nhiên xuất hiện sau cửa, mặt âm trầm nói: “Để tôi đoán xem, có liên quan đến cha của trung úy Nhan, đúng không? Cậu còn đồng bọn nào nữa? Chu Trì? Cấp trên của Chu Trì, tổng chỉ huy của nơi trú ẩn thành phố J? Và cả tổng đội trưởng lực lượng 811 Chương Tuấn, đúng không?”
Hóa ra, vì tổ chức của gã có kẻ phản bội, những người đó lên kế hoạch đưa virus đi ra ngoài. Để tránh tai mắt nghi ngờ và bị chặn lại ngang chừng, bọn họ mới nghĩ ra cách gọi tên là “thiên thạch”, đi đường vòng, vòng một vòng lớn từ bảo tàng rồi đến thành phố B. Nhưng vì quá trình chuyển giao có quá nhiều người tham gia và có xảy ra sơ xuất nên mới dẫn đến tình trạng virus bị lây lan.
Ban đầu có người vào viện nghiên cứu, theo phán đoán thì người đàn ông đó đã nhận được mệnh lệnh, đến để tiêu hủy tất cả các dữ liệu. Trước khi vào viện, ông ta hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, nhưng sau khi vào viện, vì để tiêu diệt virus nên ông ta đã bị nhiễm bệnh.
Trước đây, Văn Xuyên suy nghĩ theo rất nhiều phương diện mà vẫn không lí giải được vì sao quá trình biến dị của người đó lại lâu như vậy. Họ đã tốn rất nhiều công sức nghiên cứu, đến cuối cùng mới nhận ra, họ đã xác định sai thời điểm lây nhiễm của đối phương.
Họ không thể hiểu tại sao cái đó lại được gửi từ thành phố A đến thành phố B. Lúc trước, họ còn suy đoán là vì muốn thủ tiêu hết các chuyên gia nghiên cứu đã tham gia. Bây giờ họ mới hiểu được nguyên nhân thực sự.
Chung Hạo Sinh nói: “Không sai, đồng bọn của chúng ta có rất nhiều. Kẻ địch ở trong tối, còn các người ở ngoài sáng. Mấy người tưởng rằng mình sẽ trốn thoát được ư?”
Hạng Khôn giơ tay lên, ý bảo những người khác đi ra ngoài. Rất rõ ràng, ông chuẩn bị tự mình thẩm vấn.
An Tĩnh lấy ra rất nhiều thuốc thử nghiệm, xếp thành hàng trên bàn, mỉm cười và nói: “Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để thử từ từ.”
La Tử Tùng: “…”
Hạng Thần: “…”
Văn Xuyên tỏ ra lo lắng, Hạng Thần nhìn cậu một cái, lôi kéo người tạm thời rời đi.
Hạng Thần trêu ghẹo nói: “Không ngờ An Tĩnh nhìn tuổi còn nhỏ, mà thủ đoạn ác độc hơn ai hết. E là anh La không thể trốn thoát…”
Văn Xuyên nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Cậu ta chỉ hù dọa vậy thôi, không sao cả… Tất cả các ống tiêm An Tĩnh lấy đều là vitamin, chỉ cải tiến một chút mà thôi.”
Hạng Thần: “…”
“Chất dinh dưỡng và vitamin là những thứ quan trọng nhất bây giờ.” Văn Xuyen giải thích: “Trong viện nghiên cứu có chuẩn bị rất nhiều.”
Hạng Thần đột nhiên bật cười thành tiếng, nghĩ đến việc Chung Hạo Sinh bị mấy ống vitamin ép đến mức cái gì cũng nói, tự nhiên thấy vô cùng vui vẻ.
“Thành phố A.” Văn Xuyên mím môi, nói ra những gì mình đã suy nghĩ trước đó: “Bọn em đã được nghe rất nhiều tin tức. Em cũng thấy một số tài liệu ở trong cơ sở dữ liệu, nhưng chúng em chưa bao giờ đến thành phố A. Ngay từ đầu, thành phố A đã trở thành khu vực thảm họa diễn ra nghiêm trọng, đã bị bỏ rơi, vì vậy …”
Văn Xuyên không dám suy nghĩ kỹ, ngón tay hơi run rẩy: “Liệu có phải là, khi chúng ta còn không biết có loại virus này, thành phố A đã trở thành một thành phố toàn tang thi?”
Trong phút chốc, Hạng Thần cũng trở nên trầm mặc, thử tưởng tượng một thành phố gần như bị diệt vong hoàn toàn, vì không để tiết lộ tin tức họ đã tiến hành phong tỏa thành phố. Nếu việc này thật sự là được cấp trên cho phép, như vậy chắc chắn không có chuyện quân đội xuất động lực lượng đi cứu viện. Cả thành phố bị phong tả hoàn toàn “nội bất xuất, ngoại bất nhập”, đến cả tin tức cũng như vậy. Toàn bộ thành phố A cứ thế mà dần biến thành thành phố chết, trên đường phố toàn là tang thi lang thang.
Điều đó thật kinh khủng, quá sức tưởng tượng của con người.
Chuyện này bắt đầu khi nào? Thành phố A vì sao lại biến thành như vậy? Không ai biết.
Trên phương tiện thông tin truyền thông không hề tiết lộ một chút tin tức nào. Cả một thành phố có rất nhiều người, thế nhưng bạn bè của họ, người yêu, người thân, hoàn toàn không có ai phát hiện ra có gì bất thường. Làm thế nào để có thể duy trì được thông tin bình thường?
Hay là có một nhóm người đã tiếp quản tất cả các phần mềm truyền thông sau khi thành phố A sụp đổ, và ngụy trang thành tình trạng giả rằng mọi người vẫn còn sống?
Hạng Thần rùng mình, hắn đột nhiên hiểu ra, nếu như không có kẻ phản bội kia tìm mọi cách đưa virus ra bên ngoài, dẫn đến virus bị lây lan khiến mọi người cảnh giác. Mặc dù đến cuối cùng, thảm họa vẫn bùng nổ do sự lây lan của virus. Nhưng ít nhất vẫn có người có thể trốn thoát. Nếu không virus cứ lặng lẽ lây lan, vô thanh vô tức tiến vào hủy diệt từng thành phố trong im lặng. Đầu tiên là thành phố A, thứ hai là thành phố B, cứ như vậy, lần lượt từng thành phố nối tiếp nhau, tất cả đều dần dần biến thành thành phố chết.
Vì họ lựa chọn phong tỏa thành phố, nên việc điều động một lượng lớn người đến tấn công viện nghiên cứu, thậm chí thêm cả lực lượng 811 để bọc lót vòng ngoài là không cần thiết. Việc điều động sẽ làm tốn thời gian và công sức hơn.
Nhưng bởi vì có kẻ phản bội, nên kế hoạch thất bại, tình huống củng trở nên phức tạp hơn.
“Không phải tất cả mọi người đều chết.” Hạng Thần an ủi: “Nhất định có người đã sớm dùng “vaccine giả”, nếu không kẻ phản bội cũng không có cách nào đưa ra ngoài được cái gì.” Hạng Thần nheo mắt lại, nói: “Để có thể tránh được giám sát nghiêm ngặt như vậy mà đưa đồ ra ngoài, không phải một người có thể làm được. Nói cách khác, ở thành phố A có những người đứng về phía chúng ta. Chỉ cần trong ngoài có thể phối hợp, chúng ta có thể đột phá thành phố A, đến viện nghiên cứu tìm tất cả dữ liệu về virus.”
“Vâng.” Văn Xuyên cũng hy vọng như vậy: “Thành phố A, tất cả các câu trả lời đều ở thành phố A.”