Trong phòng thí nghiệm chỉ có âm thanh bíp bíp của các thiết bị, vô số đĩa petri[1] có những chất riêng được treo riêng trên cửa sổ, máy dò bên dưới thỉnh thoảng nhấp nháy đèn đỏ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy đèn vàng.
Văn Xuyên hơi lơ đễnh, cậu nhìn chằm chằm màn hình lớn chính giữa một hồi lâu mà không lên tiếng, An Tĩnh cũng im lặng.
Những nhân viên khác nhìn nhau, một lúc sau, một người bị đẩy ra, bất chấp khó khăn nói: “Thầy giáo Văn? Thầy giáo Văn?”
Văn Xuyên ậm ừ, vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại, gượng cười nói: “Xin lỗi, không sao… Chúng ta vừa mới nói tới đâu rồi?”
“Tiến hóa.” Đối phương ngập ngừng nói: “Chúng ta đã thử nhiều phương pháp rồi, có nên tiếp tục nữa không?”
“Tiếp tục, đây là manh mối duy nhất của chúng ta.” Văn Xuyên hít sâu một hơi, nhớ lại những gì Chung Hạo Sinh đã nói với Đào Phi vài ngày trước, họ đã trải qua nhiều cuộc thảo luận trong những ngày này, nhưng họ vẫn không thể nghĩ ra lý do.
An Tĩnh ngẩng đầu nhìn Văn Xuyên rồi nói: “Tôi vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, hẳn là có liên quan đến “vaccine giả” trên người Chung Hạo Sinh.”
Văn Xuyên vẫn luôn luôn cảm thấy oi bức, khó chịu, trong lòng rất bất an, bất giác rụt cổ lại, cố hết sức tập trung nói: “Có thể, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được bất cứ bằng chứng nào cả.”
Cậu chạm vào màn hình vài lần, các biểu đồ dữ liệu dày đặc trên màn hình chồng lên nhau và phóng to ra. Đây là tất cả những khả năng mà họ đã thảo luận trong vài ngày qua, nhưng dù cho có suy nghĩ ra kết quả nào đi chăng nữa, từ vaccine giả cũng không có bất kỳ manh mối nào về “sự tiến hóa”.
Mọi suy luận và thí nghiệm đều thất bại.
“Vaccine giả” sau khi vào cơ thể người, chẳng khác gì như sông đổ biển, không thể phân biệt, phân tích được, nó giống như vô hình, nhìn bề ngoài thì không thấy được gì, chỉ có thể sao chép máu của Chung Hạo Sinh sau đó nghiên cứu chế tạo nó để phát triển thành quy mô lớn hơn. Mặc dù “Vaccine giả” có thể cung cấp đủ cho tất cả những người trên toàn bộ điểm cứu hộ nhưng bọn họ chưa thể phá vỡ bức tường bí mật trong nó.
“Nếu ông Trương vẫn còn…” Văn Xuyên mệt mỏi xoa xoa lông mày, trong lòng vô cùng thất vọng: “Xin lỗi mọi người, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
An Tĩnh im lặng một lúc rồi an ủi cậu: “Không có gì phải xin lỗi hết, cậu đã hoàn thành xuất sắc công việc hơn hầu hết mọi người ở đây rồi.”
Những người còn lại cũng đồng loạt nói: “Thầy giáo Văn, đừng nói như vậy.”
“Đúng vậy, chúng tôi thậm chí còn không nghĩ đến khả năng mà cậu đã nghĩ ra, cậu thực sự rất giỏi.”
“Thật ra lần này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chúng ta đã cố gắng hết sức. Đây không phải lỗi của ai cả”.
“Nếu các giáo sư vẫn còn sống, có thể ngay cả họ cũng không thể phá giải vaccine được. Thành thật mà nói, lần này nằm ngoài khả năng của tôi luôn rồi.”
Mọi người gật đầu, nhất thời trong phòng thí nghiệm bảy tám cái miệng thảo luận sôi nổi.
“Virus này đến từ đâu? Làm thế nào mà nó làm được những chuyện này?”
“Có thực sự là có thể sửa đổi trình tự gen của virus để chúng có thể lây nhiễm sang người hoặc thậm chí kiểm soát người không?”
“Tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Thử nghĩ xem, có ích lợi gì khi lây nhiễm cho con người trên diện rộng? Cho dù là tiến hóa thì liệu có cần phải tiến hóa thành một loại sinh vật ngô không ra ngô, khoai không ra khoai như thế này không?”
“Tiến hóa cần trải qua một quá trình.” Có người lên tiếng: “Có thể đây là một trong những quá trình chăng? Giống như một con sâu đang biến thành một con bướm, cũng cần phải lột da nhiều lần trước khi biến thành một con bướm.”
Những lời này làm cho mọi người suy tư một hồi, An Tĩnh chơp mắt quay đầu nhìn về phía Văn Xuyên: “Quá trình… Có khi nào “vaccine giả” cũng chỉ là một quá trình không?”
Văn Xuyên đột nhiên cảm giác được chính mình nghĩ tới cái gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì cậu lại không nắm được ý niệm này.
Cậu cau mày nhìn chằm chằm vào bàn điều khiển bên cạnh, trong vô thức suy nghĩ: Quá trình? Quá trình tiến hóa? Giống như một con sâu bướm trở thành một con bướm… Một con bướm?
Một ý tưởng nào đó dường như đã tiến tới đầu lưỡi, sắp nói ra, tâm trạng Văn Xuyên cảm thấy khó chịu và bồn chồn, cậu chắp tay đi vòng vòng tại chỗ, không nhịn được nắm tay thành nắm đấm rồi đập bàn.
Mọi người vội đến an ủi cậu, bảo cậu đừng vội.
Văn Xuyên biết mọi người đều có ý tốt, biết có một số việc không thể gấp gáp, nhưng luôn không cam lòng, không yên lòng, cậu còn phải học rất nhiều. Thầy cậu luôn muốn tách cậu khỏi ông để tự lập từ sớm nên luôn đi khoe khoang với mọi người rằng cậu là người giỏi nhất, rất chuyên nghiệp và chưa bao giờ thất bại, đồng thời cũng đem cậu đi theo chân đội ngũ của ông để đảm nhận nhiều dự án lớn. Nhưng lần này, cậu như một đứa bé lần đầu tiếp xúc với những con số, mờ mịt và không biết phải làm gì, thậm chí cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không có manh mối, thực sự không có chút manh mối nào.
Văn Xuyên cảm thấy phát cáu, giơ tay vẫy vẫy: “Được rồi mọi người giải tán đi, tôi muốn suy nghĩ một lúc.”
Trong lòng mọi người đều cảm thấy áy náy, thậm chí có người còn có người lớn tuổi hơn Văn Xuyên, bọn họ chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, không cần người khác nói nhiều cũng tự giác đến bàn làm việc tiếp tục suy nghĩ, cũng không dám thả lỏng.
Họ không thể giao một nhiệm vụ nặng nề như vậy cho một mình Văn Xuyên.
An Tĩnh nhìn gò má Văn Xuyên, trong lòng không khỏi thở dài, hiện tại rất nhiều chuyên gia có liên quan mà bọn họ quen biết đều đã hy sinh, bọn họ giống như ruồi không đầu[2], va chạm lung tung khắp nơi, dù có nắm được manh mối cũng không giải được bí ẩn.
Cảm giác này thực sự quá tệ, cứ như thể những con khỉ đang bị con người đùa giỡn vậy.
Có lẽ đó là những gì mà những người đó muốn, An Tĩnh thầm nghĩ: Không ai có thể phát triển ra một loại vaccine.
Cửa kính phòng thí nghiệm bị mở ra, Văn Hạ nghiêm mặt sải bước đi vào, nói: “Hai người Hạng Thần đã trở về rồi.”
Văn Xuyên lập tức quay đầu, An Tĩnh khẽ kêu lên một tiếng, cậu ta nhanh chóng lao ra ngoài như một cơn lốc.
Văn Xuyên thấy sắc mặt anh hai mình không tốt lắm, trong lòng chợt dấy lên một ý nghĩ, cậu sợ Hạng Thần xảy ra chuyện gì, chân liền mềm nhũn.
Văn Hạ phát hiện ra em trai mình đang bất an, vội vàng nói: “Đừng lo lắng, bọn họ không sao cả, là Đào Phi…”
Văn Hạ khịt mũi, hiển nhiên không ngờ Chung Hạo Sinh lại làm việc này: “Vòng tay mà Đào Phi cầm là để truyền tin, Chung Hạo Sinh cũng không định kêu người đến cứu. Đào Phi cũng đã chết.”
Văn Xuyên sững sờ một lúc, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu vốn định dùng một chút thủ đoạn để tìm ra thế lực đằng sau đám người Chung Hạo Sinh nhưng không ngờ manh mối lại lần nữa bị phá vỡ.
Văn Xuyên vội vàng đi theo Văn Hạ đi vào phòng họp, vừa quay đầu liền thấy Hạng Thần, trên người hắn phủ một màu đen xám, trên mặt có vết máu, trên mu bàn tay cũng có vết xước. Hắn đứng ở cửa cau mày cáu kỉnh, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Rõ ràng tâm trạng Hạng Thần đang không tốt, nhìn có vẻ đang mất bình tĩnh, nhưng thời điểm Văn Xuyên nhìn thấy hắn, trái tim chợt thắt lại, cậu vội vàng đi tới, háo hức muốn ngửi thấy mùi của Alpha của mình, dường như Hạng Thần có mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu lại, hai người nhìn nhau qua dãy hành lang dài.
Tim Văn Xuyên đập như trống, Hạng Thần đã sải bước đến giang tay ôm cậu vào lòng.
Trên người Alpha có mùi bùn, mồ hôi, thuốc súng và khí chất nam tính của hắn, nóng như muốn thiêu đốt khuôn mặt cậu, trái tim Văn Xuyên như bị bỏng, cậu vòng tay ôm lấy đối phương, Hạng Thần nghiêng đầu, ngửi ngửi sau gáy Văn Xuyên.
Đây là một hành động mười phần độc chiếm và thái độ độc đoán, khiến eo của Văn Xuyên mềm đi.
Hạng Thần an ủi hôn lên tuyến thể của Văn Xuyên, sau đó nghiêng đầu hôn lên trán và chóp mũi của Omega nhà mình, nói: “Tôi đã quay về rồi.”
Văn Xuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ khi bọn họ buộc phải chia xa trên mái trường, sự chia ly đã trở thành một cái bóng ma tâm lý trong lòng cậu.
Nhất là trong hoàn cảnh hỗn loạn như hiện nay, mọi cuộc chia ly để có thể không còn được gặp lại nhau, điều này lại càng khiến người ta thêm phần bất an.
Văn Xuyên vô thức cọ cọ bả vai Hạng Thần, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đào Phi…”
Hạng Thần mím môi, nói: “Anh ta đi rồi, Chung Hạo Sinh đã lừa anh ta.”
Văn Xuyên nhất thời không biết nên nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy rất phức tạp, cậu không thích đạo làm người của Đào Phi nhưng cũng không muốn hắn ta xảy ra chuyện gì, bây giờ cái chết đã trở thành một chuyện thường xuyên xảy ra mới lộ ra vẻ sinh mệnh đáng quý, cho nên không ai muốn nghe tin buồn nữa.
Hạng Khôn đã nghe La Tử Tùng báo cáo rồi, vẻ mặt ảm đạm đứng lên: “Gã còn có cấp dưới.”
Mọi người quay lại nhìn ông, Hạng Khôn chắp tay sau lưng nhìn mọi người có mặt rồi nói: “Tôi không muốn tốn thêm thời gian nữa, không quan tâm người trong cuộc ngoài cuộc gì nữa, bắt bọn họ nói cho rõ ràng đi.”
Hạng Khôn vung tay lên làm một động tác: “Hạng Thần, anh đi thẩm vấn Chung Hạo Sinh đi. Chúng ta nên làm chuyện này từ lâu rồi, lãng phí thời gian với hắn làm gì?”
Hạng Thần gật đầu, xoay người bước đi, Văn Xuyên nắm tay hắn nhanh chóng đi theo.
Hạng Khôn quay đầu nhìn xung quanh, lại nói: “Văn Hạ đâu?”
An Tĩnh chỉ về hướng đối diện: “Anh Văn đi qua đó rồi.”
Hạng Khôn rất tức giận, bị Chung Hạo Sinh lừa, Đào Phi đã chết, còn để Chung Hạo Sinh truyền tin thành công, chiếc vòng kia rốt cuộc là gì? Lúc trước bọn họ đã khám xét cả người Chung Hạo Sinh mà lại không phát hiện ra điều bất thường gì ở cái vòng đó.
Hạng Khôn mơ hồ nhớ hình như có thứ gì đó được khắc trên chiếc vòng tay, nhưng ông không thể nhớ rõ là gì.
Hạng Khôn giơ ngón tay lên chỉ vào An Tĩnh nói: “Vaccine đã có đột phá mới gì chưa?”
“Chưa.” An Tĩnh nhìn La Tư Tùng, thấy La Tử Tùng hơi mất tập trung, cậu ta nói: “Bọn cháu hiện có một suy đoán mới, sự tiến hóa có thể không phải là chuyện chỉ xảy ra một lần, “vaccine giả” có thể là một trong những giai đoạn trước khi tiến hóa đến lần cuối cùng. Nhưng về tình huống cụ thể thì bọn cháu cần phải nghiên cứu thêm.”
Hạng Khôn không hiểu những thứ này, ông suy ngẫm nói: “Đừng đưa Chung Hạo Sinh đi đâu, bởi vì “vaccine giả” và thế lực sau lưng gã, kết quả lại liên lụy một mạng người, nếu gã không nói sự thật thì chúng ta cũng không thể làm gì được”
La Tử Tùng nói: “Ngay cả khi đó là sự thật, chúng ta cũng không thể nghiệm chứng nó.”
Hạng Khôn nhắm mắt lại, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là đang rất tức giận.
An Tĩnh ngồi thẫn thờ trên ghế, cậu ta cảm thấy rất khó hiểu, ngồi lẩm bẩm: “Ai cũng là người, đều là mạng người. Tại sao bọn họ lại có thể đặt sống chết của nhiều người vào trong hoàn cảnh như vậy, lương tâm của bọn họ không đau à?”
Hạng Khôn hừ lạnh một tiếng: “Lương tâm? Đó là cái gì? Cho chó ăn rồi mà?”
La Tử Tùng nhìn An Tĩnh, khuôn mặt của đứa nhỏ tái nhợt, những lọn tóc xoăn tự nhiên mềm mại rũ xuống không còn chút sức lực. Mấy ngày nay cậu ta không chỉ giúp Văn Xuyên làm nhiều thí nghiệm khác nhau, có ai bị bệnh cậu cũng sẽ tới giúp. Một lúc làm hai việc thì thực sự không dễ dàng gì.
La Tử Tùng nhớ lại khi mình bằng tuổi cậu ta cũng làm nhiều việc như vậy, anh vô thức quay sang quan sát An Tĩnh, cậu ngồi im như núi, ngồi trên ghế và khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ về việc tất cả những điều này là sự vặn vẹo của bản chất con người hay là sự mất đạo đức, nhưng đột nhiên vành tai cậu ta từ từ đỏ lên, sau đó mặt cậu ta cũng đỏ lên.
La Tử Tùng: “…”
Hạng Khôn: “…”
Hạng Khôn nhìn La Tử Tùng, sau đó nhìn An Tĩnh, nhất thời không có gì để nói: “Đã lúc nào rồi mà hai người vẫn có tâm trạng để nói chuyện yêu đương à?”
La Tử Tùng: “…”
Toàn bộ cổ của An Tĩnh đỏ lên, cậu ta vừa ngượng ngùng vừa có chút mong đợi nhìn La Tử Tùng.
La Tử Tùng ho khan một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dáng đứng cao thẳng như cây tùng, bờ vai rộng và vẻ mặt nghiêm nghị, An Tĩnh si mê nhìn anh một lúc, cậu ta chợt nghĩ ra điều gì đó sau đó bật lên một tiếng “ái chà” rồi vỗ đùi.
Hạng Khôn nhìn cậu ta rồi nhướn mày, cậu ta có ý gì? Có phải là đã tìm ra cách nắm giữ tên họ La rồi hay không? Hay là đã nghĩ ra tên cho đứa con tương lai của mình rồi?
An Tĩnh nói: “Cần gì phức tạp như vậy, chúng ta chỉ cần hù gã một cái là được rồi.”
La Tử Tùng vô thức lùi lại một bước, An Tĩnh vẫy tay: “Ý tôi là Chung Hạo Sinh.”
Hạng Khôn: “?”
Hạng Thần đứng ở cửa phòng, nhìn người đang nằm bên trong.
Chung Hạo Sinh ngủ trên giường nhỏ, hai chân bắt chéo nhàn nhã, nhắm mắt ngâm nga một chút bài hát.
Hạng Thần lạnh lùng nói: “Anh cho rằng bọn tôi thật sự không làm gì được anh?”
Chung Hạo Sinh mỉm cười: “Tôi sẽ chờ xem.”
Văn Xuyên nói: “Chuyện về “vaccine giả” chúng tôi đã có manh mối rồi.” Cậu quan sát sắc mặt của Chung Hạo Sinh, nói: “Đây chỉ là một giai đoạn tiến hóa. Anh cũng được coi là một người bị loại bỏ một nửa, vẫn chưa tới lúc tiến hóa. Có gì hay đâu mà tự hào?”
Chung Hạo Sinh dừng một chút, cuối cùng bỏ đi vẻ nhàn nhã kia, khoanh chân ngồi dậy nhìn hai người ở cửa, nói: “Tôi đã đánh giá thấp các người rồi.”
Suy đoán của mấy người Văn Xuyên vậy mà lại đúng, cậu rất vui mừng nhưng không có biểu hiện ra ngoài, dựa theo logic này, nói: “Những người phía sau hứa với anh điều gì? Để anh tiến hóa? Thật ngại quá, tôi cũng có thể làm loại chuyện này. Anh nghĩ một người gϊếŧ người vô tội một cách bừa bãi và coi thường tính mạng con người thật sự có thể giữ lời hứa và giúp anh à?”
Hạng Thần ngăn Văn Xuyên, nói: “Đừng nói nhảm với hắn.”
Văn Xuyên thấy tốt liền thu[3], điểm đến tức ngừng[4],hai người nhìn Chung Hạo Sinh, Chung Hạo Sinh kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười thành tiếng.
“Hóa ra là đang lừa tôi?” Chung Hạo Sinh trở nên thoải mái hơn, thờ ơ nói: “Cậu nhóc này, cậu rất thông minh, tôi thừa nhận khả năng của cậu, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ.”
Chung Hạo Sinh dựa vào tường, duỗi chân nói: “Cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của tuổi trẻ là gì không? Là rất dễ tự đánh giá cao bản thân và đánh giá thấp người khác.”
Chung Hạo Sinh giơ ngón tay lên, nói: “Có ba giai đoạn trong cuộc đời phải vượt qua, một trong số đó là thừa nhận và chấp nhận rằng cậu là một người bình thường.”
Hạng Thần chế nhạo: “Xem ra anh đã nhận ra từ lâu rồi nhỉ.”
Khóe miệng Chung Hạo Sinh giật giật, Hạng Thần không khách khí nói: “Nếu đã nhận ra thì cần gì phải đi ôm đùi người khác làm gì?”
Chung Hạo Sinh bỏ hai tay xuống, vẻ mặt nặng nề nhìn hắn: “Hạng Thần, cậu quá kiêu ngạo và tự cao, có ngày sẽ ngã xuống đất chảy máu.”
“Tôi đã bị ngã một lần rồi mà đúng không?” Hạng Thần giang hai tay, biểu thị thời gian hắn bỏ học, tương lai tươi sáng của hắn gần như đã bị hủy hoại.
Văn Xuyên lạnh lùng nói: “Tự lấy cớ bao biện cho cuộc đời của mình thì chỉ chứng tỏ rằng anh là một kẻ hèn nhát mà thôi. Chung Hạo Sinh, ai cũng có một thời tuổi trẻ, anh cũng vậy. Tuổi trẻ có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có nhiều ưu điểm ví dụ như dũng cảm và không sợ cái chết, ví dụ như anh sẵn sàng lãng phí thời gian vào việc thử làm một cái gì đó, dù cho anh có đi sai đường thì cũng không thành vấn đề, điều quan trọng là căn bản anh không nhận ra rằng mình đã đi sai đường.”
Hạng Thần cong môi cười một tiếng, ôm lấy vai Văn Xuyên, hôn lên trán chàng dâu nhà mình.
Văn Xuyên tức giận nói: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cho dù lớn tuổi thì cũng sẽ có một số khuyết điểm mà thôi, chẳng hạn như cố chấp, giậm chân tại chỗ, rất khó để nhìn thấy tiềm năng từ người anh.”
Chung Hạo Sinh lười cãi nhau với cậu: “Ai cũng có thể nói ra những điều tốt đẹp nhưng họ không thể làm những điều thực tế, mấy chuyện này chẳng qua cũng chỉ là để chọc cười mọi người mà thôi.”
Đúng lúc này, từ xa vang lên một tiếng hét, An Tĩnh cầm theo một hòm thuốc nhỏ chạy tới, hùng hùng hổ hổ chạy tới, lọn tóc xoăn tự nhiên của cậu vì chuyển động của cậu mà lắc lên lắc xuống, mọi người xung quanh đều nhìn sang.
An Tĩnh nói: “Đến đây! Đến đây! Tôi đến rồi đây!”
Hạng Thần: “?”
An Tĩnh cười ranh ma, mang theo hòm thuốc nói: “Mọi người, nghe tôi nói này! Chúng ta dùng gã làm vật thí nghiệm đi, dù sao gã cũng không có tác dụng gì!”
Chung Hạo Sinh: “…”
Chung Hạo Sinh: “!”
Chú thích:
[1] Đĩa Petri là một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
[2] Ruồi không đầu: một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng.
[3] Thấy tốt liền thu: làm việc có chừng mực, biết dừng tay đúng lúc.
[4] Điểm đến tức ngừng: cẩn thận để không làm quá mức, không cần nói sâu nhưng cũng đủ để đối phương biết rõ ý định.