Trên màn hình giám sát, đám người lão Cẩu đã cầm lấy gậy gộc đuổi cái tên gây chuyện đó ra ngoài.
Trong phòng học đa phương tiện, La Tử Tùng bị đánh thức, bụm lấy bả vai cố gắng ngồi dậy. Trước mặt anh có vài người đang trông coi nhưng cũng không phải người của lão Cẩu, một trong số đó có Dương Khánh.
Dương Khánh đang chơi một con dao gọt trái cây trong tay, mở ra, gấp lại với tốc độ rất nhanh, nhìn qua là biết đã từng luyện tập rất nhiều. Người này mặc dù là một Beta nhưng có khí thế mạnh mẽ, những người xung quanh tựa như nhìn sắc mặt cậu ta mà làm việc.
La Tử Tùng im lặng quan sát xung quanh, khàn khàn nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Dương Khánh quay đầu nhìn nhìn anh, thoải mái cười một cái: “Anh La tỉnh rồi? Có khó chịu không? Đây, uống nước đi.”
Dương Khánh lấy nước từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh. Thằng nhóc này còn có rất nhiều tâm tư, cậu ta mở ra uống một ngụm trước bày tỏ bản thân không có ý gì khác. La Tử Tùng miệng đắng lưỡi khô, thấy cậu ta chủ động lấy lòng liền nhận lấy nước uống hơn nửa bình, vội đến mức bị sặc.
“Đừng gấp, cứ từ từ uống.” Dương Khánh vỗ lưng anh: “Không ai giành với anh đâu.”
La Tử Tùng lau miệng, ngồi dậy dựa vào tường, hít thở một hơi: “Hạng Thần… Và anh chàng đẹp trai đi với tôi, cậu có thấy người đó không? Cậu ta mặc áo ba lỗ màu đen, quần rằn ri, là một người rất phách lối.”
Dương Khánh liền vui vẻ nói: “Anh Hạng à, có thấy, nhưng anh ấy có việc nên ra ngoài rồi.”
La Tử Tùng gật đầu, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ nói cảm ơn rồi tựa lên vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Khánh dò xét anh một vài lần, rồi nói: “Tôi thấy anh và anh Hạng dường như đều được đào tạo bài bản, hai người là người của quân đội à?”
“Tôi là cảnh sát,” La Tử Tùng đáp: “Trước đây Hạng Thần từng học các khóa học liên quan, những cái khác thì tôi không rõ lắm.”
La Tử Tùng nói một nửa giấu một nửa, Dương Khánh cũng không hỏi kỹ, nói: “Tên tôi là Dương Khánh, đến từ thành phố C, đang điều hành một công ty trước khi những chuyện này xảy ra.”
“Là tổng giám đốc à?” La Tử Tùng mỉm cười hiền hòa, liếc người kia một cái.
Dương Khánh nhún vai: “Lúc này rồi thì dù có cả núi tiền thì cũng chả có tác dụng gì, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.”
La Tử Tùng thấy cậu ta là một người rất cởi mở, cũng không tuyệt vọng phàn nàn như những người khác, là một người có chủ ý liền bí mật quan sát cậu ta.
Lúc trước ở trong phòng y tế, bởi vì có camera nên Hạng Thần không thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng từ mấy lời Hạng Thần cố ý tiết lộ, anh có thể cảm thấy nơi này không đơn giản như những gì Chung Hạo Sinh nói.
Hạng Thần có lẽ đã biết điều gì đó, đồng thời đang rất tức giận, nhưng anh không biết Hạng Thần sẽ làm gì tiếp theo.
Theo lý thuyết, cho dù nơi này có xảy ra vấn đề gì, tất cả mọi người đều phải muốn trốn thoát.
Chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi xin cứu viện thì họ phải thành thật ở lại đây.
Anh tin rằng Hạng Thần có thể phân biệt được chuyện công và tư, sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, nếu có gì không hài lòng thì có thể đợi đến khi được giải cứu rồi nói.
La Tử Tùng ngồi suy đoán sự tình, vừa chờ Hạng Thần trở lại vừa trò chuyện với Dương Khánh, tạm thời thu thập thông tin.
Phòng giám sát.
Chung Hạo Sinh mập mờ cười: “Cậu thực sự ở cùng với người đẹp lạnh lùng kia à?”
Khi nhắc đến điều này, gã trưng ra bộ dạng không đứng đắn như hồi còn đi học, nhìn lên nhìn xuống khắp người Hạng Thần, nói: “Đến bước nào rồi? Sao tôi không ngửi thấy mùi gì hết?”
“Anh quan tâm nhiều quá vậy?” Hạng Thần nói: “Tôi nói trước, cậu ấy khác với những Omega kia, cậu ấy làm gì anh có biết không?”
Chung Hạo Sinh suy nghĩ một lúc, mơ hồ nhớ tới thành tích rất tốt hồi còn đi học của Văn Xuyên, sau này được nhà di truyền học nổi tiếng giáo sư Trương gọi đến bên cạnh ông ấy để thực tập, nghe nói sẽ tiếp tục học tiến sĩ, cụ thể hơn thì gã không rõ lắm.
Lúc này, trong lòng gã có một ý nghĩ chạy qua, chợt nhận ra hình như mình đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng.
Đôi mắt gã sáng lên, nhìn Hạng Thần: “Cậu ta vẫn đang theo ông Trương để nghiên cứu gen đúng không?”
“Ừ.” Hạng Thần gật đầu: “Cha tôi có từng nói, cậu ấy và ông Trương đều là những người rất quan trọng, phải đưa hai người họ tới thành phố F an toàn.”
Chung Hạo Sinh quay lại ngay lập tức, sải bước đến trước mặt Hạng Thần, cúi đầu nhìn hắn: “Nếu quan trọng như vậy, vì sao không phái ai đó đến đón cậu ta? Cậu gặp cậu ta ở đây à? Ông Trương đâu?”
“Ông Trương đã hy sinh rồi.” Hạng Thần nói: “Dữ liệu nghiên cứu liên quan đến virus đã gửi đi lâu rồi, phần còn lại chưa được gửi đi cũng không quá quan trọng. Nhiệm vụ của cha tôi là đến thành phố J tìm một nhóm nghiên cứu khoa học ra ngoài phỏng vấn, hơn nữa tính mạng của những người đó còn quan trọng hơn cả Văn Xuyên và ông Trương cộng lại. “
Hạng Thần vừa nói vừa nhìn đôi mắt phát sáng của Chung Hạo Sinh đang dần tắt đi, hắn âm thầm cười nhạo gã một tiếng.
Chung Hạo Sinh chắp tay sau lưng đi vòng vòng tại chỗ, tự nhủ: “Chưa chắc đã kiếm được nhóm chuyên gia ở thành phố J, thời đại bây giờ những nhân tài như họ là hàng khan hiếm.” Gã dường như đang tự thuyết phục mình rồi lại dấy lên hy vọng mới, nói: “Tôi nhắc nhở cậu, quy tắc ở đây là không được có tài sản riêng, Văn Xuyên không thể bị người khác phát hiện được, buổi tối cậu lặng lẽ thả cậu ta đi đi, đừng cho những người khác nhìn thấy cậu ta.”
Hạo Thần đứng dậy, lặng lẽ nhìn gã.
Chung Hạo Sinh nhìn hắn, nhướn mày, điều đó có nghĩa là, có chuyện gì thì nói thẳng ra.
Hạng Thần nói: “Mọi người ở đây đều nói về cái gì mà quyền sở hữu riêng với sở hữu chung, vậy tôi hỏi anh.”
Hạo Thần tiến một bước về phía trước, nhìn vào đôi mắt của Chung Hạo Sinh, trầm giọng nói: “Chính xác thì Omega ở đây đang đại diện cho cái gì? Anh nhốt bọn họ vào ký túc xá, có thật là để bảo vệ họ không?”
Chung Hạo Sinh cười, nhìn hắn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Hạng Thần trả lời: “Tôi nghĩ anh có một kế hoạch khác.”
Chung Hạo Sinh gật đầu, cũng không che giấu hắn: “Tôi đã nói rồi, chúng ta phải trở lại với thái độ của người chiến thắng, chứ không phải người được giải cứu, không chỉ đơn giản là những người sống sót, tôi muốn nắm quyền chủ động trong tay mình.”
Hạng Thần nheo mắt: “Cho nên?”
“Tôi đã đưa cho họ khóa và chìa khóa, họ có thể tự quyết định phải làm gì. Tôi không ép buộc họ.” Chung Hạo Sinh buông tay, ra vẻ đương nhiên nói: “Nếu bọn họ sợ hãi, tuyệt vọng, muốn tìm một người đáng tin cậy để bảo vệ mình, vậy thì không liên quan gì đến tôi.”
Thái dương Hạng Thần co rúm, lập tức nhận ra điều gì đó.
“Alpha ở đây sẽ thay phiên nhau đưa cơm.” Chung Hạo Sinh cười mập mờ: “Thật khó để nói dưới hiệu ứng cầu treo[1] này, liệu ai trong số bọn họ sẽ sinh ra một… chà, tình yêu, một từ thật đẹp đẽ? Đúng không?”
Hạng Thần nắm chặt nắm đấm, vừa nghĩ tới gã lại nhốt Văn Xuyên vào nơi đó đã hận không thể đấm một đấm vào mặt Chung Hạo Sinh: “Anh sử dụng họ để giao dịch với Alpha ở đây, họ là hàng hóa, những Alpha được hưởng chuyện tốt tất nhiên sẽ giúp anh. “
“Này, đừng nói khó nghe như vậy chứ.” Chung Hạo Sinh lắc đầu: “Sao cậu biết được bọn họ không phải là hai bên tình nguyện? Tôi đã cho bọn họ chìa khóa và khóa, họ có quyền lựa chọn.”
Nếu không phải từng nghe Văn Xuyên và An Tĩnh nói, lý do thoái thác của Chung Hạo Sinh nghe qua thật sự không có vấn đề gì.
Gã đã cho những Alpha kia có cơ hội chung sống với Omega, mà Omega cũng có phương pháp tự bảo vệ mình. Quyền lựa chọn là của bọn họ, không liên quan gì đến Chung Hạo Sinh.
Gã bảo vệ Omega, nhưng không can thiệp vào quyền lợi yêu đương của họ, nghe có vẻ như là quan tâm lắm?
Nhưng trên thực tế, gã sai người bỏ thuốc Omega, những Omega đang dần nghiện mỗi ngày đều mong chờ đến giờ ăn. Phàm là những tên Alpha không có ý tốt, có thể sử dụng cơ hội này để buộc Omega đi vào khuôn khổ.
Cái gì mà tự do yêu đương, hai bên tình nguyện? Chỉ toàn là trò cười mà thôi!
Chung Hạo Sinh nói: “Nếu nơi này có Omega mang thai, chẳng phải là chuyện vui hay sao?” Gã cười tủm tỉm nói: “Bây giờ dân số đang bị tổn thất rất nghiêm trọng, Omega chắc chắn sẽ là đối tượng được bảo vệ, nhưng muốn khôi phục nhân khẩu, chỉ có thể dựa vào những Omega này mà thôi. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không? “
Hạng Thần có gì mà không hiểu? Hắn cười lạnh: “Đội của anh có hơn hai mươi Omega, nếu như đến lúc đó mà mang thai và sinh con, anh lại có qua lại với những mối quan hệ cá nhân trước đây của cha mình, điều đó sẽ dễ thu hút sự chú ý của cấp trên.”
Trong trường hợp này, nó không chỉ có thể giải cứu hơn bốn trăm người sống sót mà còn duy trì tỷ lệ sinh, mấy người cấp trên kia cũng không phải là người ngu xuẩn, đương nhiên biết chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Nhưng đây không phải là vấn đề trọng điểm.
Vấn đề là ở trong hoàn cảnh này, Chung Hạo Sinh đạt được kết quả như thế nào, đồng thời còn có thể không để lại nhược điểm, công lao của gã cũng không cần phải nói.
Chung Hạo Sinh muốn chính là điều này – chính thức nắm quyền chủ động.
Hạng Thần biết rằng đây chính là nhân tài mà cấp trên muốn. Chung Hạo Sinh xứng đáng là một học sinh xuất sắc tốt nghiệp với số điểm cao, gã đã học được tinh túy và vận dụng nó tới mức cực hạn.
Trong “kỳ thi” này, Chung Hạo Sinh đã chiến thắng.
Bất kể là dùng thủ đoạn gì, miễn là có thể đạt được mục tiêu, quyết đoán và súc tích, cho dù là bàn tay nhuốm máu cũng không thành vấn đề, nếu sợ thì bản thân là chủ của công lý, thực tế thì đó là một trở ngại, nói là vì đại nghĩa nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, một chút tác dụng thực tế cũng không có.
Đôi khi “công lý” không thể cứu bất cứ ai.
Nhưng Hạng Thần không khâm phục, cũng không đánh giá cao cách làm của Chung Hạo Sinh.
Nói cách khác, hai người không thể đi chung đường, ngay cả góc nhìn cũng khác nhau.
Chung Hạo Sinh nhìn Hạng Thần, nói: “Tôi sẽ cho phép cậu mang người đẹp Văn đi là đã đối xử ưu ái với cậu lắm rồi, đừng hòng xen vào chuyện khác, cậu không làm được đâu.”
Chung Hạo Sinh hời hợt nói: “Rất nhiều người đang mở miệng chờ cơm, muốn sống, tôi cũng muốn sống. Chỉ có cách sử dụng một số phương pháp đặc biệt mới có thể khiến bọn họ an tĩnh và nghe lệnh tôi. Cậu không mang lại lợi ích cho họ, tại sao họ phải nghe lời cậu? Dựa vào việc cậu tốt nghiệp với điểm tối đa sao? Vậy mắc mớ gì đến bọn họ? Cậu có biết bản chất con người là gì không?”
Chung Hạo Sinh chỉ ngón tay vào khoảng không, nói: “Tôi có những gì cậu có, và tôi có những gì cậu không có. Đây là bản chất của con người, là sự “công bằng”.”
Hạng Thần lấy điếu thuốc ra ngậm lấy rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu, nói: “Alpha và Omega đã bị anh khống chế, còn những Beta kia thì sao?”
“Ngay cả những Alpha cũng nghe tôi, tại sao họ không nghe?” Chung Hạo Sinh nói: “Cậu đã xem danh sách này rồi đấy, có nhiều Beta quản lý những khu vực khác nhau, hiệu ứng dê đầu đàn, cậu có hiểu không? Chỉ cần thuyết phục mấy tên Beta này là đủ. “
Hạng Thần nhớ tới Dương Khánh đến từ thành phố C trong phòng học đa phương tiện. Khí chất của cậu ta rõ ràng hoàn toàn khác với những Beta bình thường.
Ở một nơi bất đồng giới tính như thế này, cậu ta có thể có nhóm gen đứng đầu kim tự tháp.
Nếu Omega có gen kém thì sẽ khiến kì phát tình không đều, không thể tự điều khiển bản thân, chỉ có thể khống chế bằng thuốc. Đương nhiên với Beta cũng có gen tốt gen xấu, mà nhóm Beta đứng đầu kim tự tháp, năng lực của họ không thua kém Alpha.
Trực giác của Hạng Thần tin rằng Dương Khánh không phải người đơn giản, hơn nữa còn rất biết cách che dấu bản thân.
Hắn tinh tường nhớ rõ rằng trong danh sách quản lý không hề có cái tên Dương Khánh. Có vẻ như Chung Hạo Sinh cũng không biết dưới trướng mình có những ai.
Ít nhất, Dương Khánh là một yếu tố không ổn định.
Hạng Thần không có ý định nói ra, cuộc trò chuyện giữa hai người rơi vào bế tắc, Hạng Thần không đồng ý với Chung Hạo Sinh, Chung Hạo Sinh cũng không ép hắn phải tán thành.
“Chúng ta theo như nhu cầu, chỉ cần chờ cứu viện là được.” Chung Hạo Sinh nói: “Ít nhất thì về điểm này, lợi ích của chúng ta giống nhau, phải không?”
Hạng Thần không phản bác, quay người rời khỏi phòng giám sát, chỉ để một người ở lại túc trực bên cạnh radio, có tin tức gì thì thông báo cho hắn.
Vào lúc bốn giờ sáng ngày hôm đó, lúc mọi người mệt mỏi nhất.
Tòa nhà ký túc xá rất yên tĩnh, Hạng Thần tự mình đưa Văn Xuyên ra ngoài. Khi đi ngang qua tầng bốn, hắn nói với Văn Xuyên có một Beta là sinh viên y khoa ở đây, có vẻ như gen cũng không thấp.
Văn Xuyên nhướn mày: “Sinh viên y khoa? Anh có thể đưa cậu ta ra cùng không?”
“Cậu ta chủ động muốn ở đây.” Hạng Thần nắm tay cậu.Vừa nghĩ tới mấy chuyện bên trong tòa nhà ký túc xá, hắn liền cảm thấy không thoải mái, kéo Văn Xuyên đi nhanh hơn: “Bây giờ cứ đi cái đã, hôm nào tôi và cậu sẽ tới tìm cậu ta sau.”
Văn Xuyên nhìn thấy sắc mặt của Hạng Thần không tốt lắm cũng im lặng không nói gì nữa. Chung Hạo Sinh đã cố tình điều vài Alpha đi mở cửa, hai người không bị ai bắt gặp rất nhanh đã thoát ra. Để che giấu Văn Xuyên, Chung Hạo Sinh cho Hạng Thần chìa khóa của một phòng thí nghiệm, liên tục dặn dò ngày thường không được để Văn Xuyên ra ngoài, để tránh bị phát hiện.
Phòng thí nghiệm này khá lớn, trên bàn thí nghiệm có dụng cụ thí nghiệm tích tụ khá nhiều bụi, dụng cụ không được dọn dẹp kịp thời chất thành đống, trên sàn và tường có nhiều vết máu.
Văn Xuyên đứng cạnh cửa sổ, kéo rèm thành một đường nhỏ nhìn ra bên ngoài. Trong đêm tối mà không bật đèn, mọi thứ ở phía xa trở nên mờ nhạt, mà các ngôi sao trên bầu trời lại rất rõ ràng.
Hạng Thần trải chăn và gối mà hắn mang theo, đặt nước và lương khô bên cạnh, nói: “Cậu đã ăn gì chưa? Nào, đến đây ăn đi, có đói không?”
“Ừm.” Văn Xuyên không dám ăn thức ăn trong ký túc xá, lúc này quả thực rất đói, ngồi xuống ăn một chiếc bánh quy nén.
Hạng Thần nhìn cậu một lúc, cảm thấy sự thô bạo và u ám trong trái tim mình được xoa dịu một chút. Hắn ngồi trên mặt đất thở sâu, nói: “Ngày mai anh La cũng sẽ đến đây, ba người chúng ta cứ ở đây trước. Ban ngày cậu đừng đi ra ngoài, đỡ phải bị phát hiện, tôi sẽ kêu người đưa thức ăn đến cho cậu.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngoại trừ những đồ tôi và anh La mang đến cho cậu, những thứ khác cậu không được tùy tiện ăn, nước cũng không được tùy tiện uống, biết chưa?”
Văn Xuyên nuốt bánh quy, phủi phủi vụn bánh quy rơi trên người, nhìn hắn: “Anh tra ra được chuyện gì sao?”
Hạng Thần nói ra hết những lời Chung Hạo Sinh nói, sắc mặt Văn Xuyên thay đổi. Thực ra cậu là người có tính cách ôn hòa nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế được, đứng lên đi vòng vòng, tức giận nói: “Khốn nạn!”
Hạng Thần thấy cậu nhẫn nhịn cả buổi cuối cùng thốt ra hai chữ, lập tức bật cười, chút khó chịu cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Hắn đứng dậy kéo Văn Xuyên lại, lấy ngón tay lau vụn bánh quy trên khóe miệng của đối phương rồi thản nhiên liếʍ ngón tay mình, nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu[2]. Thật ra hắn cũng đã cứu được không ít người, nếu không phải hắn có tổ chức có kỷ luật thì những người này cũng không thể sống tới bây giờ.”
“Vậy cũng không thể…” Văn Xuyên tức giận đến đau đầu, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra Hạng Thần vừa mới làm gì, lỗ tai ngay lập tức đỏ bừng.
Hạng Thần cũng vừa mới kịp phản ứng. Lúc nãy hắn hoàn toàn làm theo bản năng, bây giờ nhìn nhìn ngón tay mình, lại nhìn tai Văn Xuyên đỏ bừng, không hiểu sao nổi hứng lên muốn trêu cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói với mọi người cậu là vợ tôi rồi, cậu đừng lỡ miệng đấy.”
“Cái…!”
“Xuỵt, nhỏ giọng thôi.” Hạng Thần nhích tới gần, gần như thấp giọng nói: “Vì bảo vệ cậu mà sự trong trắng của tôi bị cậu hủy hoại rồi này… Tôi còn chưa yêu đương với ai bao giờ đâu. Cậu định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Văn Xuyên ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như anh!”
Chú thích:
[1] Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
[2] Đạo bất đồng bất tương vi mưu: những người không cùng chí hướng, tư tưởng quan niệm thì không thể cùng nhau nói chuyện được.