Hoá Thú

Chương 15

Chung Hạo Sinh ở trong phòng giám sát, ánh đèn những nơi khác đều mập mờ, nhưng trong này lại sáng như ban ngày.

Rèm cửa sổ đóng kín, màn hình to khắp cả mặt tường sáng trưng, Chung Hạo Sinh khoác hờ áo khoác, cổ áo dựng đứng che khuất đi một phần cằm của gã. Chiếc mũi cao thẳng tắp lộ rõ, hốc mắt trũng sâu làm nổi bật thêm đường nét gương mặt.

Ánh mắt gã tàn độc, nhanh chóng lướt qua mọi cảnh tượng trên màn hình, không bao lâu đã thấy được Lão Cẩu dắt theo Hạng Thần bước ra khỏi cầu thang.

Lúc Hạng Thần đi ngang qua máy quay giám sát, hắn giơ cùng lúc ngón trỏ và ngón giữa, lướt một đường cực ngầu dưới cằm, nở nụ cười nhạt như không.

Người đứng trước màn hình giám sát quay đầu lại nhìn Chung Hạo Sinh, Chung Hạo Sinh phất tay, ra hiệu cho người kia ra ngoài.

Lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hạo Sinh ngồi vào ghế, bắt chéo chân, lên tiếng: “Vào đi.”

Trước mặt gã là một chiếc bàn con, gã nhấc tay đổ rượu vào hai cái ly rỗng rồi lấy thuốc lá ra để lên bàn, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lão Cẩu ra ngoài đi.”

Lão Cẩu vâng dạ, còn không quên đóng cửa lại giúp họ.

Hạng Thần ngồi ở chiếc ghế đối diện, gác hẳn người lên ghế hệt như không có cột sống, tay đặt trên tay ghế, hỏi gã: “Mặt của Lão Cẩu sao lại bị thương như thế?”

“Nhà của gã ở ngay huyện bên cạnh.” Chung Hạo Sinh nói: “Vợ con cha mẹ đều đã mất, muốn đi theo nên đốt trụi cả căn nhà, chắc là muốn chết chung với gia đình.”

Hạng Thần nhướng mày: “Không chết?”

“Đúng lúc tôi đi ngang qua.” Chung Hạo Sinh nâng tầm mắt lên nhìn, ý là chính mình đã cứu gã đó.

Hạng Thần gật đầu, ngó nghiêng trái phải, phát hiện thiết bị dò sóng rada của mình đã được mang đến. Hắn ngồi sang đó bật lên, đầu tiên là dò tìm sóng đài phát thanh ở các nơi, cuối cùng cũng nghe được tiếng đáp lại chính thức đầu tiên sau một thời gian dài khi mọi chuyện xảy ra.

Đài phát thanh chìm trong im lặng đã lâu cuối cùng cũng có chút sức sống.

Hạng Thần ra hiệu bằng tay, tháo tai nghe ra, Chung Hạo Sinh cũng đến gần nghe chung với hắn.

Nghe được vài câu, Chung Hạo Sinh lấy tay ra hiệu “đợi chút” rồi gã bật loa trong máy quay giám sát lên, kết nối với micro, sau một chuỗi âm thanh điện tử chói tai, những phòng học có trang bị loa đều nghe được âm thanh bên họ.

Dương Khánh trong phòng học đa năng ngẩng đầu, tay cậu ta mân mê chơi đùa con dao gọt trái cây.

Tào Phi ngồi trong căn tin nhổm dậy theo phản xả, hắn ta ngẩng đầu, cùng những người khác nhìn về phía chiếc loa trên đầu.

Đám con nít trong ký túc xá ngồi tụm lại với nhau, ngơ ngác trợn to mắt.

Omega ở tầng bốn và tầng năm bước ra khỏi cửa nghe tiếng phát thanh trên hành lang. Văn Xuyên tựa vào cửa, khoanh tay lại, tâm trạng của cậu phức tạp trầm trọng khi nhìn cơ thể gầy gò, vẻ mặt đờ đẫn của nhóm Omega đang mặc đồ ngủ này.

Để không tạo ra tiếng động kí©ɧ ŧɧí©ɧ hấp dẫn đám xác sống kia, phát thanh trên sân thể dục đều tắt hết, mọi người chỉ có thể nghe thấy âm thanh bên trong phòng.

Những chiếc loa đã yên ắng lâu ngày bất chợt có tiếng, tiếng bàn tán rộn lên giữa đám người, sau khi nghe rõ được bên kia đang nói gì, mọi người dần trở nên kích động.

– “Thông báo lặp lại, thông báo lặp lại, đây là đài phát thanh công cộng chính phủ, đài liên lạc thông tin chính thức được xây dựng tạm thời. Đã mười lăm ngày trôi qua từ khi virus lan rộng. Thông báo lặp lại, thông báo lặp lại, đây là đài phát thanh công cộng chính phủ, đài liên lạc thông tin chính thức được xây dựng tạm thời. Đã mười lăm ngày trôi qua từ khi virus lan rộng.”

– “Nếu bạn là người may mắn còn sống sót, chúng tôi đề nghị, xin hãy tìm kiếm vật dụng hằng ngày như nguồn điện dự phòng, thức ăn, nước uống và quần áo, xin hãy giảm thiểu tiếng ồn, xin hãy tìm kiếm một địa điểm trong nhà có thể cách ly với bên ngoài, xin đừng đi lại lung tung. Nếu bạn là người may mắn còn sống sót, chúng tôi đề nghị, xin hãy tìm kiếm vật dụng hằng ngày như nguồn điện dự phòng, thức ăn, nước uống và quần áo, xin hãy giảm thiểu tiếng ồn, xin hãy tìm kiếm một địa điểm trong nhà có thể cách ly với bên ngoài, xin đừng đi lại lung tung.”

– “Như đã biết “người bị lây nhiễm” là sinh vật sống thành đàn, có đặc tính thần kinh chưa được xác định rõ. Đây là loại virus lây lan được, có nguy cơ lây nhiễm cực cao, xin đừng cố gắng tiếp cận hay trị liệu cho người bị lây nhiễm. Thị lực của bọn chúng cực kỳ tệ, nhưng khứu giác và thích giác lại rất nhạy bén, trước mắt đang nghiên cứu khẩn cấp vacine có hiệu quả, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi. Trong thời khắc nguy nan, chúng ta cần phải đoàn kết, đấu tranh một cách dũng cảm, xin đừng từ bỏ hy vọng, chúng tôi sẽ luôn bên bạn.”

– “Sau đây là thông báo về tình hình các thành phố bị loại bỏ: Thành phố C, thành phố B, thành phố E, thành phố L, thành phố M đã bị từ bỏ, phía quân đội đã rút khỏi. Xin lặp lại lần nữa, thành phố C, thành phố B, thành phố E, thành phố L, thành phố M đã bị từ bỏ, phía quân đội đã rút khỏi. Xin những người còn sống sót ở những khu vực này nhanh chóng rời đi, xin những người còn sống sót ở những khu vực này nhanh chóng rời đi.”

– “Vào đúng hai tiếng sau, chúng tôi sẽ thông báo tình hình rút lui. Lặp lại, vào đúng hai tiếng sau, chúng tôi sẽ thông báo tình hình rút lui.”



“Rời đi? Rời đi thế nào? Rời rồi đi đâu?”

“Toàn là lời nhảm nhí! Nhảm nhí!”

“Nói những điều này thì ích gì? Ai muốn nghe những thứ này chứ?”

“Tổ quốc sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu mà, bọn họ chắc chắn sẽ có cách!”

“Có cách mà con ả kia lại nói những lời nhảm nhí này à? Mở to mắt ra nhìn hiện thực đi!”

Đài phát thanh vẫn đang lặp đi lặp lại mấy thông tin ấy, Chung Hạo Sinh tắt loa, ngậm điếu thuốc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên màn hình.

Đám đông trong các phòng học và trong căn tin bắt đầu làm ầm lên, trách móc qua lại, chửi rủa, trút hết mọi cảm xúc tiêu cực căng thẳng ra ngoài.

Thứ áp lực này quá sức chịu đựng của một con người bình thường, cảm giác tuyệt vọng như sự lây truyền của virus, nhanh chóng lan rộng trong đám đông.

Hạng Thần nhíu mày, Chung Hạo Sinh chỉ vào màn hình hỏi hắn: “Nếu là cậu, cậu phải làm gì?”

“Hả?” Hạng Thần nhìn gã.

“Nhiều người như vậy, hễ làm loạn là rất khó giải quyết. Khủng hoảng, tuyệt vọng, mất khống chế, bùm…” Chung Hạo Sinh nhả khói thuốc, một tay gã làm động tác nổ tung, tặc lưỡi nói: “Cậu biết phải dọn dẹp tình hình này như thế nào không? Bọn họ cứ thế này, chỉ biết đưa ra những quyết định tồi.”

Hạng Thần nhận ra Chung Hạo Sinh đã nghi ngờ mình có thể đã biết được gì đó, bắt đầu thăm dò bản thân.

Hạng Thần không mảy may dao động nhìn gã, nói: “Chẳng có ai đặc biệt hơn ai, tôi sẽ nói sự thực với họ. Tôi cũng tuyệt vọng như họ, có áp lực, sợ hãi, nhưng chúng ta sánh bước bên nhau rồi thế nào cũng nghĩ được cách, loài người không thể sống một mình, phải tin tưởng và đoàn kết…”

“Ha ha ha ha…” Chung Hạo Sinh không kìm được, ôm bụng cười to, gã vỗ đùi khom lưng, cười chảy cả nước mắt: “Hạng Thần! Tốt xấu gì cậu cũng từng học ba năm chuyên ngành chiến đấu! Cậu đang nói cái quái gì thế? Cậu quên sạch hết những gì giáo viên đã dạy cậu rồi à?”

Chung Hạo Sinh tò mò nhìn hắn: “Ái chà, dù sao cậu cũng là hạng nhất của khoa cũ, sau đó cậu đã đi đâu? Làm gì?”

Ngón tay của Hạng Thần gõ lên mặt bàn, trả lời với vẻ bất cần: “Tự mở một công ty nhỏ.”

“Hả?”

“Công ty vận chuyển đường hàng không.” Hạng Thần nhúc nhích ngón tay: “Vận chuyển hàng hóa bằng máy bay không người lái, vận chuyển siêu tốc, giá cả phải chăng, đứng đầu trong ngành.”

Chung Hạo Sinh tưởng hắn đang đùa, ngây ra một lúc, sau đó ý thức được đối phương đang nói thật, gã không dám tin: “Thời điểm nhập học đại học cậu nằm trong top mười, hạng nhất ba năm liên tiếp trong giải tác chiến trên trời và mặt đất, tổng điểm trong môn chỉ huy chiến lược tác chiến bản đồ không trung đến khi tôi tốt nghiệp vẫn chưa ai phá được. Giờ cậu nói với tôi là sau khi bỏ học cậu đi làm vận chuyển?”

“Vận chuyển bằng máy bay không người lái.” Hạng Thần nhắc lại: “Thao tác khống chế AI, một mình tôi có thể cân được mười máy, trong ngành không ai sánh bằng.”

Chung Hạo Sinh: “…”

Chung Hạo Sinh không cười nữa, gã dập thuốc lá, nghiêng người hướng về phía hắn: “Tôi không đùa với cậu, Hạng Thần, tôi mặc kệ cậu từng làm gì, thành công hay thất bại, cậu có hiểu tình hình hiện tại không?”

Khóe môi Hạng Thần chớm nở nụ cười lạnh: “Tình hình anh nói là tình hình kiểu nào?”

“Chúng ta cần phải rời khỏi đây, nhưng,…” Chung Hạo Sinh giơ tay ra, lạnh lùng nhìn vào mắt Hạng Thần: “Chúng ta không phải kẻ may mắn còn sống sót, những kẻ chờ đợi sự cứu rỗi, chúng ta là người lãnh đạo. Chúng ta phải quay về với dáng vẻ của người lãnh đạo, để đám người bên trên nhìn thấy thực lực của chúng ta.”

Hạng Thần híp mắt lại: “Ý anh là?”

“Nhà họ Chung không còn nữa.” Chung Hạo Sinh nói: “Nhưng tôi vẫn còn các mối quan hệ của cha mình, tuy bọn họ bây giờ chỉ biết bo bo giữ mình, cũng không rảnh để ý đến tôi, nhưng chỉ cần tôi thể hiện được thực lực của mình, chúng ta sẽ dễ dàng kết nối được với mạng lưới quan hệ của họ. Cậu hiểu ý tôi chứ? Tình hình thế này, cho dù có là ban lãnh đạo cao cấp cũng sẽ thiếu hụt thành viên, gầy dựng quyền lực chắc chắn sẽ phải đập đi xây lại, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Cậu, và tôi.” Chung Hạo Sinh chỉ vào bản thân, rồi lại chỉ vào Hạng Thần: “Bớt đi ba mươi năm phấn đấu, có thể vượt xa cả đời cha mình.”

Hạng Thần vuốt mũi, ngồi thẳng dậy: “Đây là lý do anh liên tục thu nhận dân tị nạn?”

“Vốn chỉ muốn giữ mạng mà thôi, sử dụng chút thủ đoạn từng học được.” Chung Hạo Sinh cười: “Sau này nhận ra cơ hội nên cố tình chiêu dụ đám người này. Cậu cũng thấy rồi đấy, họ rất tin tưởng tôi.”

Hạng Thần giảm âm lượng, nhìn gã, cười nhạt nói: “Anh có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn, họ tin tưởng anh rất bình thường. Nhưng chỉ dựa vào điểm này, khó mà giữ được lòng người.”

Hạng Thần có ý ám chỉ, nếu Chung Hạo Sinh đã muốn thăm dò hắn, hắn cũng dứt khoát nói toẹt ra: “Sẽ luôn có người có suy nghĩ khác, sẽ luôn có người nghi ngờ anh, sẽ luôn có người vội vã bỏ chạy, sẽ luôn có người muốn được nhiều thứ hơn, họ sẽ không hài lòng với chế độ phân chia của anh. Hơn nữa nơi này là trường học, khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, sao anh vào được đây? Số vũ khí đó lấy từ đâu? Anh huấn luyện đám Lão Cẩu như thế nào? Làm sao thuyết phục được đám Alpha đó bán mạng vì anh, thay phiên chăm sóc ký túc xá đó?”

Hạng Thần dựa vào lưng ghế xoay, gác hai chân lên bàn, gót giày dày cộm va chạm vào nhau.

Hắn đút tay vào túi, trông như chỉ tình cờ, nhưng đáy mắt ánh lên ánh sáng chói lóa, nhìn chằm chằm Chung Hạo Sinh: “Anh yêu cầu họ tuân theo luật như thế nào? Xử lý người vi phạm như thế nào? Chỉ dựa vào giám sát họ thôi ư? Phát hiện ra có người trộm đồ, anh sẽ bắt họ viết bản kiểm điểm rồi đọc công khai qua loa phát thanh à?”

Chung Hạo Sinh không trả lời, bình tĩnh uống xong ly rượu, lát sau mới lên tiếng: “Liên hệ cha của cậu.”

Hạng Thần và gã nhìn nhau, cả hai không nói lời nào, sau cùng Hạng Thần nhún vai, bỏ qua chủ đề này, xoay người đi điều chỉnh thiết bị, nhập mật mã tức thời vào, không lâu sau đã liên hệ được với người bên quân đội.

“Nhóm liên lạc quân dụng tạm thời 2270, ai đó? Số hiệu? Tọa độ? Hết!”

Theo sau đó là tiếng rè rè điện tử, có thể nhận thấy được đường truyền không mấy ổn định, Hạng Thần kết nối micro, hắn trả lời: “Tôi là Hạng Thần, cha tôi là Hạng Khôn, thiếu tướng Hạng, số hiệu tạm thời trong lúc chiến đấu là 8532. Hết!”

“8532, tọa độ, nhiệm vụ. Hết!”

Hạng Thần liếʍ môi dưới hơi khô của mình rồi nói: “Thành phố B, đường huyện B422, cách huyện thành 150 km, nơi này có hơn bốn trăm người còn sống đang mắc kẹt, trong đó có hơn hai mươi Omega, xin được cứu viện. Hết!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp: “8532 xin giữ liên lạc, đã nhận được tình hình, cần phải phản ánh với cấp trên, xin giữ liên lạc, chú ý an toàn, hết!”

“Đã rõ, hết!”

Tắt micro, Hạng Thần lục thuốc lá ra ngậm trên miệng, nhìn về phía Chung Hạo Sinh.

Chung Hạo Sinh vừa lòng gật đầu: “Bọn họ sẽ đến.”

Hạng Thần cười gằn, giọng mũi trầm thấp, giọng điệu lười biếng: “Chưa chắc à, anh chưa nghe thông báo họ nói gì sao? Đã có năm thành phố bị từ bỏ rồi đấy, họ không chịu nổi tổn thất này đâu, nếu nơi khác còn cứu được, chưa chắc chúng ta đã được xem trọng. Dù sao cũng cần có thứ tự trước sau, nặng nhẹ, bên nào cần gấp hơn bên nào không chứ.”

Hạng Thần nhớ đến mục đích của Chung Hạo Sinh, nở nụ cười giễu cợt: “Trước mặt sống chết cái gì cũng công bằng, nhỉ?”

Sắc mặt Chung Hạo Sinh lập tức trở nên khó coi, gã lạnh lùng nhìn Hạng Thần: “Dưới tình huống này mà cậu vẫn còn cười nổi à? Cậu không muốn được cứu sao?”

“Đương nhiên là muốn rồi.” Hạng Thần nhún vai: “Tôi còn chưa hẹn hò yêu đương, còn chưa đánh dấu Omega mình thích, sao nỡ chết được?”

Sắc mặt Chung Hạo Sinh lúc này mới đỡ hơn một chút, gã cười gượng: “Cậu tạm thời ở lại đây canh chừng, phụ trách liên lạc với bên kia, không vấn đề gì chứ?” Gã ngừng lại một nhịp rồi nói: “Cậu không thể trực tiếp tìm cha cậu luôn à?”

Hạng Thần trả lời: “Ông ấy đang chấp hành nhiệm vụ, tôi không muốn hại ông ấy bị đám tang thi bao vây đâu.”

Chung Hạo Sinh ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng không ép hắn nữa, vẫy tay định rời đi.

“Đợi đã, tôi có một yêu cầu.” Hạng Thần nói: “Anh thả Văn Xuyên ra trước đã.”