Người đàn ông vừa đút một tay vào túi vừa đứng đó với vẻ biếng nhác. Sau khi nghe thấy âm thanh, anh bèn xoay người lại.
Để rồi trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Chu Niệm.
Ánh mắt họ nhìn nhau. Chu Niệm cũng đang nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của người đàn ông.
Trong thế giới của cô, sự tĩnh lặng vẫn đang tiếp diễn.
Người đàn ông đang đeo một chiếc khẩu trang màu đen, toàn bộ khuôn mặt cũng chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhưng chỉ cần có đôi mắt này thì Chu Niệm tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Suốt cả cuộc đời này, cô cũng sẽ không nhận nhầm anh.
Đôi mắt một mí, phần khóe mắt hơi cong lên. Khi nhìn vào người khác, đôi mắt của anh vô cùng lạnh nhạt.
Chu Niệm lộ vẻ thảng thốt, không thể nào tin được Hạc Toại lại xuất hiện trước mặt mình như thế này.
Cùng lúc đó, quảng cáo đồng hồ vẫn đang phát trên màn hình của tòa nhà cao tầng ở phía sau lưng người đàn ông.
Hai khuôn mặt giống hệt chợt chồng lên nhau ở hai khoảng cách xa và gần.
Chẳng khác biệt chút nào cả.
Chu Niệm đang bị bao trùm trong một loại ảo giác.
Rốt cuộc sự mơ hồ này là sự thật hay mà giấc mơ?
Chu Niệm chậm rãi buông tay xuống, mặc cho ánh nắng gay gắt chiếu vào mắt mình đến mức nhức nhối.
Cô bất chấp vô cùng
Chu Niệm chỉ muốn thốt lên câu hỏi đã vây khốn cô suốt bốn năm trời: “Vì sao hôm đó anh không đến?”
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn cô với ánh mắt vừa hờ hững vừa xa cách, thậm chí anh còn khẽ cau mày.
“Hửm?”
Phản ứng mà Hạc Toại đưa ra cứ như thể anh không hề hiểu cô đang nói gì.
Toàn thân Chu Niệm đang run lên một cách mất kiểm soát. Dưới ánh nắng xán lạn này, vậy mà cô lại run rẩy như một người nghèo khổ vì chẳng có quần áo để chống rét vào mùa đông. Chu Niệm lặp lại câu hỏi: “Tại sao hôm đó anh không đến?”
Cô đã chờ đợi Hạc Toại ở ga xe lửa suốt cả đêm.
Chính anh đã nói rằng: Anh sẽ đưa cô bỏ trốn.
Chính miệng Hạc Toại đã thốt ra câu đó…
Niệm Niệm, anh sẽ đưa em thoát khỏi thị trấn nhỏ bé này.
Người đàn ông càng cau mày chặt hơn, một giọng nói trầm thấp truyền tới từ chiếc khẩu trang màu đen: “Cô nói gì thế?”
Hốc mắt Chu Niệm cay cay, nước mắt trào ra chỉ trong thoáng chốc.
Dẫu vậy, người đàn ông vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như trước. Nhưng mà rõ ràng là trước đây… Anh là người không nỡ nhìn thấy Chu Niệm khóc nhất.
Chu Niệm còn chưa kịp nói tiếp thì đã có một nhóm người chẳng biết lao tới từ phương hướng nào.
Một số người mang máy ảnh trên vai, có kẻ lại giơ cao bảng đèn, lại còn toàn bộ đám đông nghìn nghịt đang tụ tập xung quanh họ.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng chợt giơ micro lên trước môi Chu Niệm, nhiệt tình hỏi thăm: “Xin hỏi cô gái này, làm sao cô có thể lập tức nhận ra Hạc Toại trong đám đông chỉ với một cái nhìn thoáng qua?”
Chu Niệm hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Tuy nhiên, bản thân cô đã bị ghi hình trước ống kính mất rồi.
Vô số cặp mắt đều đổ dồn vào cô.
Người mặc bộ âu phục màu trắng bèn giải thích với Chu Niệm: “Đây là sự kiện roadshow* ngoài trời của bộ phim [Ngày xuân]. Họ yêu cầu nam diễn viên chính là Hạc Toại của chúng ta phải cải trang thành một người bình thường ở trên đường phố, sau đó xem thử những người qua đường phải mất bao lâu mới nhận ra anh ấy đấy.”
*Roadshow: Là hoạt động quảng cáo lưu động trên đường phố để quảng bá sản phẩm, thương hiệu trước công chúng. Đây là một trong những hình thức Marketing phổ biến, thường được các nhãn hàng triển khai trong các chiến dịch khai trương ra mắt sản phẩm mới, quảng bá thương hiệu, kích cầu thương mại, hoặc trong các dịp lễ Tết, sự kiện đặc biệt…
Micro vẫn đang được giơ trước mặt Chu Niệm: “Nếu cô có thể nhận ra Hạc Toại một cách nhanh chóng như vậy thì chắc chắc cô là người hâm mộ của anh ấy rồi, phải không nào?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Chu Niệm đều nhìn vào Hạc Toại chứ không hề dời đi. Cô bình tĩnh phủ nhận: “Tôi không phải là người hâm mộ của anh ấy.”
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng bèn cười ha hả mấy tiếng để xoa dịu bầu không khí rồi liếc nhìn Chu Niệm, vì phát hiện ánh mắt của cô có gì đó bất thường nên anh ta đã ngập ngừng hỏi lại Hạc Toại: “Hai người có quen nhau không?” Dừng lại một lát, anh ta lại nhắc nhở: “Anh cứ tháo khẩu trang ra trước đi đã. Hôm nay trời nóng quá đi mất.”
Hạc Toại bèn nhấc tay lên, dùng ngón trỏ thon dài tháo gỡ sợi dây nhỏ của khẩu trang một cách nhẹ nhàng rồi thản nhiên vén lên.
Chiếc khẩu trang màu đen đã được cởi lệch xuống dưới.
Tiếng hét chói tai của các cô gái trẻ trung xung quanh lập tức vang lên khắp nơi, chấn động đến nỗi điếc cả tai.
Người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đường nét vừa sắc bén góc cạnh, làn da trắng đến mức gần như đang phát sáng dưới ánh nắng.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng đang chiếu rọi về phía này.
Khuôn mặt nửa tối nửa sáng trở nên đẹp trai đến lạ.
Anh tùy ý móc chiếc khẩu trang vào giữa ngón tay, nhìn lướt qua khuôn mặt của Chu Niệm với vẻ hời hợt rồi thản nhiên nói ra ba chữ: “Không quen biết.”
Ba chữ đó như quả bom, rơi vào tai Chu Niệm.
Nổ tung rồi nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Chỉ còn lại mỗi mình cô với sự sụp đổ.
Chu Niệm phát hiện một sợi dây chuyền màu đen trên cổ người đàn ông. Thế là bất chấp sự có mặt của mấy gã bảo vệ cường tráng, cô tức thì bước tới gần Hạc Toại, sau đó nhanh nhẹn vươn tay để nắm lấy sợi dây chuyền màu đen trên cổ người đàn ông.
Đây là một tình huống bất ngờ phát sinh, nếu nghiêm trọng hơn một chút thì có thể xem là tai nạn của sự kiện.
Trong khi chưa có ai kịp phản ứng, Chu Niệm đã mạnh mẽ giật lấy vật trang trí của sợi dây trên cổ áo anh.
Đó là một chiếc răng của con người.
Chiếc răng trắng nõn được bao phủ và quấn quanh bởi sợi dây bạc cực mảnh, tất cả đều còn nguyên vẹn.
“Anh nói anh không biết em sao?” Nước mắt của Chu Niệm càng rơi nhiều hơn: “Vậy thì tại sao anh vẫn còn đeo răng khôn của em?”