Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi hai của Chu Niệm.
Không có bánh ngọt và cũng chẳng có quà, chỉ có chuyến tàu cực kỳ mệt nhọc mà thôi.
Chuyến tàu màu xanh lục kiểu cũ đang đưa Chu Niệm từ một thị trấn nhỏ bé ở phía nam đến thành phố lớn Kinh Phật phồn hoa trong ba mươi tám tiếng đồng hồ.
Chu Niệm bị đám người chen lấn trong quá trình ra ngoài khoang xe lửa. Tiếng ma sát vang vọng của đường ray vang lên bên tai, mặc dù hai chân cô đã đặt vững vàng trên mặt đất nhưng cơn choáng váng vẫn y hệt như trước chứ không hề suy giảm.
Bên ngoài trời nắng gắt như đổ lửa, mặt đất bị nướng đến độ bốc khói xanh đen như vỏ cua.
Nhiễm Ngân kéo Chu Niệm vào mái hiên che nắng rồi đặt vali bên cạnh chân cô: “Miệng của con bị chảy máu rồi kìa. Để mẹ đi mua chai nước, con cứ ở đây trông coi đồ đạc nhé.”
Chu Niệm lẳng lặng đứng yên, đôi môi tái nhợt đang chảy máu từ những vết nứt.
Nhiễm Ngân lấy di động để gọi điện thoại: “Xin chào, đây là trung tâm sức khỏe tâm thần Kinh Phật phải không?”
“...”
“Ồ, đúng rồi, tôi là mẹ của Chu Niệm. Số thứ tự mà tôi đã đăng ký cho Chu Niệm là số của bác sĩ Vương. Hiện giờ chúng tôi đã đến thành phố Kinh Phật rồi.”
Nhiễm Ngân vừa nói chuyện điện thoại vừa bước ra xa.
Chu Niệm đứng yên tại chỗ rồi nhìn về phía xa xa. Cô thấy bên kia đường có rất nhiều tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi, khung cảnh hoàn toàn khác với thị trấn Hoa Doanh.
Ở thị trấn Hoa Doanh không có những tòa cao ốc khiến người ta phải ngửa cổ lên tới độ phát đau mới có thể trông thấy phần đỉnh. Nơi đó chỉ có những bức tường màu trắng cùng với gạch ngói màu xanh đen, những con đường lát đá xanh ẩm ướt vào mùa mưa dầm và những sân khấu kịch của mấy quán trà giữa khói lửa nhân gian.
Màn hình treo tường trên tòa nhà cao tầng đang chiếu một quảng cáo về hàng hóa xa xỉ.
Chu Niệm ngẩng đầu lên, ánh mắt tình cờ dừng trên màn hình.
Khi nhìn rõ khuôn mặt trên màn hình, hơi thở của cô như ngừng lại, bên tai lại truyền đến âm thanh ma sát trùng trùng điệp điệp của đường ray xe lửa.
Chu Niệm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến lạ của người đàn ông trên nền quảng cáo vừa đẹp đẽ vừa hào nhoáng.
Kiểu tóc nam bob ngắn, đôi mắt đen láy vô cùng rõ ràng cùng với đường nét sắc sảo của quai hàm.
Anh đang khoe chiếc đồng hồ xa hoa trên cổ tay trước ống kính, các khớp xương thon dài, làn da trắng lạnh có những đường gân xanh và những mạch máu màu xanh nhạt hơi gồ lên.
Cổ họng Chu Niệm nghẹn lại, ngửa cổ đến độ đau nhức.
Máy ảnh phóng to, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lại được phóng to thêm từng inch trên màn hình, để lộ đôi mắt vừa đen tuyền vừa bình tĩnh và lạnh lùng.
Đôi mắt một mí rất dễ nhận biết, không có nếp nhăn cũng chẳng có vết tích gì cả nhưng vẫn toát lên vẻ xa xăm, sâu sắc.
Chu Niệm cứ đứng từ xa mà nhìn anh như vậy. Hai người họ không chỉ bị ngăn cách bởi một màn hình mà như thể đang bị ngăn trở bởi muôn sông nghìn núi.
Chu Niệm cứ như vậy mà ngắm nhìn anh thật lâu.
Đám đông trước mặt cô cũng lần lượt thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác.
Chu Niệm nhìn sang chỗ khác với vẻ ảm đạm. Cô cụp mắt xuống rồi hít một hơi thật sâu để buộc mình phải bình tĩnh lại.
Khi ngước mắt lên lần nữa, con ngươi của Chu Niệm chợt bất động trong thoáng chốc.
Cố định vào một bóng dáng.
Giữa dòng người không ngừng qua lại, bên cạnh một người bán hàng rong có một bóng lưng gầy gò, bờ vai rộng và đôi chân dài của một người đàn ông. Anh đang đứng quay lưng về phía Chu Niệm.
Người đàn ông này có mái tóc bob ngắn gọn gàng, màu đen. Cô có thể thấy rõ phần xoáy tóc ở hướng trái ngược trên đỉnh đầu anh.
Toàn bộ âm thanh xung quanh đều dần dần nhỏ đi, ngay cả tiếng gào thét của đường ray đang đập vào tai cô cũng từ từ nhỏ lại.
Chỉ có nhịp tim bắt đầu đập mạnh dữ dội của Chu Niệm mà thôi.
Ông chú bản địa đang đứng bên cạnh Chu Niệm, treo một tấm bìa cứng trước ngực với dòng chữ: “Khách sạn có giá năm mươi nhân dân tệ một đêm, có nước nóng và cả máy điều hòa.”, đồng thời ra sức hét to để mời chào các hành khách vừa rời khỏi nhà ga.
Tuy nhiên, Chu Niệm bắt đầu không thể nghe rõ tiếng hô hoán của ông chú kia, càng lúc càng không nghe rõ.
Cuối cùng, thế giới của Chu Niệm trở nên tĩnh lặng.
Bước chân của Chu Niệm được bản năng dẫn dắt. Cô hơi loạng choạng rồi đánh ngã chiếc vali màu đỏ bên chân mình.
Nhưng cô không hề để tâm đến chiếc vali rơi trên mặt đất. Chu Niệm bước ra khỏi mái hiên che nắng để đắm mình trong ánh nắng chói chang như thiêu như đốt.
Ánh sáng thật chói mắt.
Chu Niệm cảm thấy trong mắt mình có cảm giác nóng rát nên khẽ nheo mắt lại, sau đó đưa tay lên để che trên lông mày.
Tựa như đang ở trong một đại dương nóng rực, người đi đường như cá, Chu Niệm bèn bước xuyên qua đó, đi vòng qua con cá này rồi lại đến con cá khác.
Chu Niệm càng ngày càng đến gần vị trí mà cô có thể nhìn thấy.
Bóng dáng của người đàn ông ở ngay phía trước.
Chu Niệm đi lại không được vững vàng cho lắm. Cô y hệt một linh hồn lặng lẽ đang trôi nổi trong đám người, dù chỉ là một khoảng cách ngắn ngủi cũng đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.
Khuôn ngực của Chu Niệm phập phồng một cách bất ổn, hơi thở cũng hoàn toàn rối loạn.
Cô dừng lại ở phía sau lưng người đàn ông.
Nhịp tim bên tai vẫn đang đập mãnh liệt. Chu Niệm thở hổn hển một chốc. Nhưng cô không ngờ lúc lên tiếng, giọng nói của mình lại run rẩy một cách dữ dội:
“... Hạc Toại?”