Sau khi đến nhà họ Tiêu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Liễu Thơ Thu bước theo sau Lâm Thích. Khi sắp đến cổng nhà họ Tiêu, nàng đột nhiên dừng lại.
Lâm Thích quay đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Liễu Thơ Thu hơi xấu hổ, tay chạm vào đầu trọc: "Có thể cho tôi mượn mũ không? Tôi... không muốn để anh ấy thấy tôi như thế này."
Lâm Thích: "..."
Tống Thần bật cười: "Phụt."
Thấy ánh mắt Lâm Thích lạnh lẽo, Tống Thần nén cười: "Tôi đi mua cho cô."
Lâm Thích trợn trắng mắt: "Không cần."
Cô vẽ một phù chú giữa không trung, bùa phép nhập vào người Liễu Thơ Thu.
Trong chớp mắt, vùng đầu trọc của nàng mọc đầy tóc.
Liễu Thơ Thu bật cười: "Cảm ơn cô."
Tống Thần không kiềm được kinh ngạc, cảm thán nói: "Lâm Thích, chiêu này của cô chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho biết bao người đầu trọc."
Lâm Thích nhìn anh nhẹ nhàng cười: "Phải không? Chiêu này chỉ có tác dụng với quỷ thôi. Anh có muốn thử không?"
Tống Thần:… Tạm biệt
Đến nhà họ Tiêu, ông Tiêu đã chờ ở cửa, vừa nhìn đến Liễu Thơ Thu, ông Tiêu cả đời lạnh lùng nháy mắt đỏ hoe đôi mắt.
"Tiểu Thu..."
Liễu Thơ Thu đứng xa xa nhìn Tiêu Thừa, hắn đã già nua đến không được, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn từ ánh mắt đầu tiên.
Tay ông chống gậy run rẩy: "Tiểu Thu rất xin lỗi, nếu lúc ấy anh kịp thời chạy trở về, liền sẽ không xảy ra những việc này, anh..."
Ông hơi nghẹn ngào: "Lúc ấy anh bị nhốt ở nơi khác không thể quay về, chờ thêm mấy ngày mới có thể trở về, anh còn cố ý mua cho em kẹp tóc, nhưng ai biết em đã..."
Còn lại Lâm Thích không tiếp tục nghe nữa, cô để thời gian còn lại cho hơn 50 năm bỏ lỡ của hai người.
Cô đi dạo ở nhà họ Tiêu, đột nhiên chú ý tới một tầm mắt, đột nhiên quay đầu lại để nhìn.
Nhưng lại chỉ nhìn thấy một góc áo màu xanh lơ bị gió thổi qua.
Cô đi dạo khoảng chừng 30 phút, ông Tiêu và Liễu Thơ Thu cũng đã tâm sự xong rồi.
Ông Tiêu Thừa cung kính với Lâm Thích: "Cảm ơn cô."
Lâm Thích khẽ gật đầu với ông, sau đó nhìn về Liễu Thơ Thu: "Tiếp theo cô muốn thế nào?"
Ông Tiêu Thừa: "Tôi đã nói xong với cô ấy, tôi sẽ tự mình siêu độ cô ấy, tuy thiên phú của tôi bình thường, nhưng thứ cơ bản nhất là siêu độ vẫn làm được."
Lâm Thích gật đầu: "Vậy tôi còn có mấy vấn đề muốn hỏi."
Ông Tiêu Thừa cho rằng Lâm Thích muốn nói chuyện riêng tư nên liền tìm cớ rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại ba người Lâm Thích cùng Liễu Thơ Thu và Tống Thần.
"Cô hãy nhớ lại kỹ, âm khí bất thường của hồn phách đến như thế nào, không lẽ không tìm được manh mối gì?"
Liễu Thơ Thu nhăn mày, cố gắng nhớ lại chuyện trước đó, qua vài giây, đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi nhớ ra rồi."
"Hôm đó tôi đang ngồi bên bờ sông, đột nhiên có giọng một người vang lên, "Cứ thế mà bỏ cuộc sao, không muốn báo thù sao? Nhìn anh ta cưới vợ sinh con, mà ngươi lại chết thảm, chỉ có thể lang thang như vậy, ngươi bằng lòng sao?""
"Lý trí của tôi bắt đầu mất kiểm soát, vô thức mà đi tới cây cầu rồi tới nơi này, sau đó vừa lúc gặp ngài Tống đi lên, liền..."
Tống Thần cười khổ: "Xem ra tôi trúng vé số."
Liễu Thơ Thu: "Ngoài ra tôi cũng không biết gì khác, tôi chỉ biết giọng đó là của một phụ nữ, nhưng cũng không thấy được dáng vẻ của bà ta."
Lâm Thích gật đầu.
Cô nhìn cái kẹp tóc kiểu cũ trên đầu Liễu Thơ Thu, mỉm cười rời đi, rồi nói với ông Tiêu: "Vậy tôi xin phép đi trước."
Ông gật đầu: "Cảm ơn cô Lâm, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng buông được tâm nguyện, nếu có gì cần giúp, cứ tùy thời tới tìm tới tôi."
Lâm Thích cũng không khách sáo mà đáp: "Vâng."
Nói xong cô xoay người rời đi, nhưng chưa tới cửa, đột nhiên nghe phía sau vang lên một giọng nói lười biếng.
"Xin dừng bước."
Lâm Thích quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao gầy chống tay dựa vào cửa, tóc hơi dài buộc thành đuôi ngựa thấp, sắc mặt tái nhợt khác thường, mặc trường bào màu xanh lơ, cả người nhìn qua như có tiên khí.
Lâm Thích nhíu mày, âm khí trên người đàn ông này hơi nặng, cho cô cảm giác không tốt.
Chú ý thấy ánh mắt của Lâm Thích, người đàn ông cong đôi mắt đào hoa hẹp dài.
"Quý cô, tôi thấy ấn đường của cô đen lại, có muốn xem một quẻ hay không?"
Lâm Thích: ?