"Nhưng tôi và anh ấy còn có một lời hẹn, cứ đợi thêm một chút đi, nhưng không ngờ, một đợi lại là nhiều năm như vậy."
Tống Thần đứng bên Lâm Thích, có chút đồng cảm nhìn nữ quỷ, không ngờ nàng lại có trải qua như vậy.
Còn Lâm Thích thì vẻ mặt không đổi, nói thẳng: "Vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng hồn phách của cô, chịu không được bao lâu nữa, cứ lảng vảng tiếp sẽ phải hồn phi phách tán."
Nữ quỷ không ngạc nhiên: "Tôi biết trạng thái của mình, cũng biết là do tôi cố chấp, rốt cuộc lúc trước là tôi thất hẹn trước, không phải lỗi của anh ấy."
Lâm Thích gật đầu: "Vậy để bồi thường cho việc vừa rồi kéo rụng tóc của cô, tôi có thể giúp cô, hãy kể chuyện xưa của cô đi."
Nữ quỷ đột nhiên ngẩng đầu, biết ơn nhìn Lâm Thích.
Qua vài giây, nàng chậm rãi mở miệng: "Thật ra cũng không phải chuyện gì oanh động, tôi tên Liễu Thơ Thu, nhà rất nghèo nên tôi vừa học vừa đi làm, quen anh ấy, anh ấy trông như một gã côn đồ, nhưng thực ra rất dịu dàng, cũng rất tinh tế."
"Sau đó, chúng tôi yêu nhau, đồng thời có một tên ác bá không biết vì sao cứ theo đuổi tôi, rất nhiều lần đều là anh ấy kịp thời đuổi tới mới đuổi được ác bá đi."
"Có một lần anh ấy tích góp tiền mua một chiếc xe đạp mới, nói qua mấy ngày muốn đưa tôi lên núi gần đó ngắm sao, chúng tôi hẹn ba ngày sau gặp ở bờ sông Thủy Phượng, ngay trước ngày hẹn, vừa tan học thì ác bá đã chặn tôi ở cổng trường, nói muốn đưa tôi đi thành phố bên cạnh sống, tôi kiên quyết từ chối lại chọc giận ác bá, lúc cãi vã, hắn lỡ tay gϊếŧ tôi, sau đó hắn vứt thi thể tôi xuống sông Thủy Phượng."
"Tôi vẫn luôn nhớ rõ lời hẹn với anh ấy, ở nơi đó đợi đã lâu, nhưng cũng chưa đợi được, có lẽ... năm đó anh ấy thấy tôi không đến, giận đi mất."
Tống Thần ở một bên nhăn mày: "Tính theo thời gian thì người đó đã sáu bảy mươi tuổi rồi."
Liễu Thơ Thu gật đầu: "Đúng vậy, nên tôi cũng không biết anh ấy hiện giờ thế nào."
Lâm Thích trầm mặc một lúc, mở miệng hỏi: "Anh ấy tên gì?"
Liễu Thơ Thu: "Tiêu Thừa."
Chưa đợi Lâm Thích mở miệng, Tống Thần đã la hoảng lên: "Tiêu Thừa? Là Tiêu Thừa mà tôi biết đó sao? Ông ấy năm nay vừa đúng 70 tuổi mà."
Liễu Thơ Thu ánh mắt sáng lên: "Anh biết anh ấy?"
Tống Thần gật đầu: “Ông cụ họ Tiêu không ai không biết, ông ấy ở thành phố B chúng ta khá nổi tiếng, thời trẻ cũng là oai phong một cõi, tay trắng dựng nghiệp, làm cho tập đoàn Tiêu thị đứng vững gót chân trên cả nước, hơn nữa..."
Anh liếc nhìn Liễu Thơ Thu: "Ông ấy suốt đời chưa cưới, chỉ nhận nuôi một đứa cháu trai."
Cơ thể Liễu Thơ Thu run rẩy, nước mắt nháy mắt chảy xuống.
Lâm Thích gật đầu: "Vậy ngày mai sẽ đến một chuyến."
...
Chạng vạng ngày hôm sau, Tống Thần lái xe đưa Lâm Thích cùng Liễu Thơ Thu đi đến nhà của Tiêu Thừa.
"Cũng may phía trước từng có liên hệ với ông Tiêu, mới hẹn được, bằng không lấy mấy người như chúng ta hoàn toàn không gặp được ông ấy, hơn nữa..."
"Nghe nói ông ấy còn có chút quan hệ với giới Huyền Môn đấy."
Nghe đến giới Huyền Môn, Lâm Thích liền hứng thú: "Giới Huyền Môn?"
Tống Thần xấu hổ gãi gãi đầu: "Kỳ thật anh cũng không biết nhiều lắm, hoàn toàn đều là nghe nói thôi."
"Giới Huyền Môn là từ bốn gia tộc tạo thành, rất nhiều người có địa vị, quyền cao chức trọng gặp phải “chuyện đó”, đều sẽ tìm người của giới này giải quyết, nghe nói mỗi năm còn sẽ tổ chức trận chiến Huyền Môn, thăng chức đệ tử đấy, chẳng qua danh tiếng ông ấy ở giới huyền học bình thường, hơn nữa ông ấy còn nhận nuôi một đứa cháu trai cũng là phế vật."
Lâm Thích nhướng mày không nói gì.
Thật không ngờ thế giới này còn có chuyện này, cô đột nhiên ý thức được một việc.
Cô xuyên quyển sách này hoàn toàn không phải là truyện ngược máu chó xưa gì gì đó, mà là truyện linh dị khoác da truyện ngược đi!!