Cậu bé tỏ ra ấm ức, mếu máo: “Các người đang coi tôi là trò đùa à!! Đây rõ ràng là bắt nạt người khác!”
Lâm Thích chớp mắt: “Nhưng mà, cậu đâu phải là người đâu.”
Cậu bé: “…” QAQ
Nhìn Lâm Thích trêu chọc cậu bé, mọi người thở dài trong lòng, bất giác cảm thấy đồng cảm với cậu bé, thật đáng thương, sao lại gặp phải Lâm Thích cơ chứ.
Không còn cách nào khác, cậu bé đành phải ngồi xổm ở một góc trong phòng, cặp mắt lớn vô hồn nhìn mọi người, cậu đứng xa xa không nhúc nhích, giống như một con búp bê vải không có linh hồn.
Lâm Thích nhặt bản vẽ lên, quan sát kỹ lưỡng, sau đó vươn tay sờ vào vết máu trên đó: “Dưới lớp máu có vẻ như có chữ viết.”
Nghe thấy điều này, mọi người đều tụ lại xem, sau khi cạo đi lớp máu, chữ viết hiện ra.
“Rác rưởi, ẻo lả, biếи ŧɦái, phế vật, đi chết đi!”
Những từ ngữ độc ác này vang lên trong phòng vẽ tranh, mọi người đều trở nên im lặng.
Chủ nhân của bản vẽ đã từng phải chịu sự sỉ nhục trong phòng vẽ tranh này.
Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, mọi người bắt đầu tìm kiếm từng chút một trong phòng vẽ tranh.
Phó Thầm trầm giọng nói: “Ở đây có một cánh cửa bí mật.”
Anh ta nhẹ nhàng gõ vào tường, âm thanh phát ra khác biệt so với xung quanh, nghe như thể đang gõ vào gỗ, hơn nữa bên trong còn trống rỗng.
Các quý ông đích thực ở đây lại cố gắng mở cánh cửa bí mật này ra, nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng tất cả đều quay lại nhìn Lâm Thích.
Lâm Thích: “?”
“Các người nhìn tôi làm gì?”
Thịnh Ngật ho nhẹ một tiếng: “Chị Thích, có lẽ chị có cách mở cửa đặc biệt của riêng chị.”
Lâm Thích im lặng một giây, sau đó che ngực, yếu ớt dựa vào vách tường: “Cơ thể tôi không khỏe, nếu mọi người đều không mở được thì làm sao tôi có thể mở được chứ?”
Mọi người: “…” Cô cho rằng chúng tôi tin à?
Cuối cùng vẫn là do các quý ông đích thực ở đây nghĩ ra cách mở cánh cửa bí mật, phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ hơn, có vẻ như là một nơi chứa đồ, bên trong có một chiếc ghế và một cái bàn.
Trên bàn phủ một lớp bụi dày cui, dưới lớp bụi có một số tờ giấy vương vãi.
Nguyễn Phỉ Nhi cầm chúng lên và nhìn, trên đó chính là bản phác thảo của cậu bé, chỉ với vài nét bút đã phác họa được vẻ ngoài của cậu bé.
“Đây là… bản nháp của bức tranh kia.”
Lữ Thành Triết đẩy mắt kính lên: “Vậy nơi này chính là nơi mà chủ nhân của bức tranh đó đã từng ở?”
Cố Thư Hành nói một cách trầm tư: “Nhưng một phú nhị đại sẽ ở một nơi như thế này sao?”
Không ai trả lời câu hỏi đó, bởi vì tất cả đều biết câu trả lời.
Nhưng tại sao chữ ký lại là tên của hắn ta?
Khi Nguyễn Phỉ Nhi đang xem bản nháp, bỗng nhiên một tờ giấy nhỏ màu vàng ố rơi ra từ bên trong.
Lâm Thích cúi xuống nhặt nó lên, dù hơi mờ nhưng vẫn có thể đọc được một chút: “Chứng nhận tham gia cuộc thi mỹ thuật lần thứ mười, người dự thi Tống Nhất Khê.”
Thịnh Ngật bỗng nhiên vỗ đùi một cái thật mạnh: “Tôi nhớ ra rồi, anh ấy và Doãn Lâm cùng tham gia cuộc thi, tôi đã đọc trong tài liệu, bức tranh đó đã giành giải trong cuộc thi mỹ thuật lần thứ mười.”
Đinh Phán cố gắng kết nối các mảnh ghép: “Vậy nên, Tống Nhất Khê chính là chủ nhân của bức tranh, rồi bị Doãn Lâm cướp đi để dự thi và giành giải, sau đó không lâu, Doãn Lâm bị gϊếŧ một cách thảm khốc trong nhà mình.”
“Vậy người gϊếŧ Doãn Lâm chắc chắn là Tống Nhất Khê phải không?”
Một người khác nói: “Nhưng cảnh sát lúc đó không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào của người thứ ba, trừ khi…”
“Người gϊếŧ Doãn Lâm không phải là con người.”
Ngay khi lời còn chưa dứt, không khí trong phòng vẽ tranh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, gió âm u thổi qua, tất cả các giá vẽ bị thổi đổ, tạo ra tiếng động mạnh, như thể bị chọc giận.
“A!! Mọi người mau nhìn lên tường kìa!!”