Những người khác kinh ngạc, không ngờ có thể làm như vậy.
Nhận ra ánh mắt kinh sợ nhưng cũng đầy ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Thích hé môi mỉm cười yếu ớt, đôi mắt hạnh màu hổ phách lấp lánh ánh nước: “Chúng ta hãy nhanh chóng ra ngoài đi, thật sự quá đáng sợ.”
Mọi người trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Chỉ có Lữ Thành Triết yên lặng giơ ngón tay cái lên: “Chị ơi, chị thật đỉnh quá xá.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Những quái vật điêu khắc kia chắc chắn sẽ sớm đuổi kịp chúng ta.”
“Vấn đề quan trọng bây giờ là làm thế nào để thoát ra ngoài, chúng ta không thể bị nhốt ở đây mãi được.”
Vân Đào lấy từ trong túi ra một lá bùa, lo lắng đến mức gãi đầu: “Hết cách rồi, sư phụ đã dạy tôi cách phá bỏ ảo giác, nhưng tôi không thể nghĩ ra những lời đã được dạy, phải làm sao bây giờ!”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, có vẻ xa xôi nhưng lại rất gần: “Yên tâm, giao cho tôi.”
Ngay sau đó, tay cô ấy tự di chuyển, không chờ cô ấy nhận ra mình đã vẽ cái gì, lá bùa đã xuất hiện những nét vẽ.
Lá bùa thoát khỏi tay Vân Đào, bất ngờ bay lên không trung.
Ngay sau đó, khung cảnh hoa lá cỏ xung quanh dần biến mất, lộ ra hành lang quen thuộc của khách sạn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy hành lang khách sạn từng là nỗi kinh hoàng, bây giờ lại trở nên thân thiết hẳn.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng thoát ra được.”
Vân Đào không hề thả lỏng, ngược lại cô chìm vào suy tư.
Tay cô vừa rồi tự động vẽ lên, giống như trước đó, cô không nhớ rõ đã vẽ gì, vậy tại sao lại tự vẽ ra được?
Cô liếc nhìn Lâm Thích vẫn yếu đuối như cũ bên cạnh, giọng nói đó giống như của Lâm Thích, hơn nữa vào lúc đó chỉ có cô ấy ở bên cạnh cô, lần trước cũng như vậy.
Chả lẽ Lâm Thích đã giúp cô vẽ?
Vân Đào đột nhiên lắc đầu, không thể nào.
Lâm Thích chỉ là một tiểu thư nhà giàu, làm sao cô ấy biết vẽ bùa chú.
Lâm Thích vừa quay đầu đã thấy một bóng dáng nhỏ ở góc rẽ hành lang đang nhìn về phía này. Khi nhận ra ánh mắt của cô, bóng dáng đó đột nhiên run lên rồi quay người muốn bỏ chạy.
Cô tiến lên vài bước, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của cậu bé sau đó nhấc cậu lên.
Cậu bé vùng vẫy tay chân nhỏ bé trong không trung, hai chân đá tới đá lui, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Lâm Thích.
“A! Ngươi buông ta ra!”
Lâm Thích đưa cậu bé đến trước mặt mình, rồi cười cong mắt, giọng nói dịu dàng: “Bạn nhỏ này, tụi tôi muốn đến phòng vẽ tranh ngày hôm qua, cậu có thể dẫn tụi tôi đến đó được không?”
Cậu bé sửng sốt một chút, không thể tin được mà mở to mắt, không thể tin rằng Lâm Thích có thể mặt dày đến vậy.
Những người khác cũng không biết phải nói gì, còn có thể làm như vậy sao?
【 Sợ gần chết nhưng tôi vẫn không nhịn được mà bật cười! Chị Thích vẫn mãi là chị Thích! 】
【 Ha ha ha Chị Thích định bắt đầu gian lận sao? 】
【 Cậu bé: Tôi đã ở trong khách sạn này nhiều năm như vậy rồi, mà chưa gặp trường hợp nào như thế này cả! 】
Chỉ vài giây sau, cậu bé với vẻ mặt không hề muốn chấp nhận, miễn cưỡng gật đầu rồi dẫn họ xuống lầu một.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, không trách họ không tìm thấy phòng vẽ tranh vào ban ngày, hóa ra phòng vẽ tranh không ở tầng 18 mà lại ở tầng một.
Nhưng, làm thế nào hôm qua họ từ tầng 18 xuống tầng một?
Nhìn cánh cửa phòng vẽ tranh cũ kỹ, lần này không ai dám tiến lên trước, sợ rằng giống như trước đó, bước vào sau đó sẽ là một nơi kỳ quái.
Lâm Thích là người bước chân đầu tiên vào bên trong, nơi đây mới là phòng vẽ tranh thực sự, những giá vẽ cũ kỹ xếp loạn xạ khắp nơi, bàn vẽ đứt gãy vẫn nằm giữa sàn nhà.
Cậu bé nhìn cô, vừa định bước đi đã bị giữ lại, Lâm Thích nâng cậu lên, cười tủm tỉm nói: “Đừng đi vội, không phải cậu muốn tìm chúng tôi chơi cùng sao.”