Cấu trúc của khách sạn giống như một cuốn sách mở, hành lang giữa có một chỗ ngoặt, dẫn vào nửa kia của cuốn sách.
Không đi được bao lâu, một bức tượng điêu khắc bằng gỗ thu hút sự chú ý của Phó Thầm, trong tay nó có một cuộn giấy màu đỏ nhỏ, mở ra chính là manh mối thứ ba.
“Có tin đồn rằng khách sạn có một căn phòng bí mật không ai biết, hãy tìm ra nó.”
Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, họ đã tìm thấy ba manh mối, và trong thời gian đó không có bất kỳ sự cố kỳ lạ nào xảy ra, khiến mọi người quên mất chuyện kỳ lạ trên thang máy trước đó, niềm tin của mọi người đều tăng lên.
Phó Thầm có vẻ tự tin với việc có thể chiến thắng: “Có vẻ như nhiệm vụ này không quá phức tạp, tối nay chúng ta chắc chắn sẽ tìm được tất cả các manh mối.”
Vân Đào cũng nở nụ cười: “Ừm, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm ra câu trả lời.”
Cứ nghĩ rằng kế tiếp sẽ thuận lợi, nhưng khi họ đi một vòng quanh khách sạn, vẫn không thể tìm thấy được nhiệm vụ tiếp theo. Thay vào đó trên đường trở về, họ lại gặp một bức tranh thu hút.
Bức tranh này vẽ một cậu bé mặc quần yếm, đang vẽ tranh. Dù trông vui vẻ mày cong miệng cười, trong tay cầm bút vẽ, màu sắc trên bản vẽ cũng rất tươi sáng nhưng lại rất trừu tượng, không biết là đang vẽ gì.
Phó Thầm nhìn bức tranh này rồi nhăn mày: “Vừa nãy đi ngang qua đây có ai thấy bức tranh này không?”
Mọi người đều sửng sốt, nhớ lại một chút rồi lắc đầu: “Không có ấn tượng gì đặc biệt. Có vẻ như vừa nãy không chú ý đến nó.”
Nguyễn Phỉ Nhi là sinh viên mỹ thuật nên rất nhạy cảm với những bức tranh, cô ấy nhăn mày: “Bức tranh này khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Cậu bé trong tranh không trông như đang cười, mà giống như đang khóc. Nó làm người khác vô thức muốn dời mắt đi.”
Nghe xong câu này, mọi người đều cùng gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy. Ngoài ra, không biết vì sao, nhìn lâu rồi tôi cảm thấy cậu bé trong tranh có làn da tái nhợt, môi đỏ tươi, trong mắt không có một chút ý cười.”
“Ui — Không được rồi, tôi bắt đầu nổi da gà.”
Mọi người đều lảng tránh, dời ánh mắt đi, chỉ có Lâm Thích vẫn chăm chú nhìn bức tranh thật lâu như cũ.
Đinh Phán quan sát cô rồi bất ngờ cười nói: “Thật kỳ lạ nhưng tôi thực sự thấy bức tranh này vẽ rất đẹp, tôi rất thích nó.”
“Khi chương trình kết thúc, tôi sẽ quay lại khách sạn để mua bức tranh này.”
Ngay khi cô ta nói xong, đèn hành lang bất ngờ nhấp nháy, bóng của tám người trên sàn cũng dao động theo, và từ đâu đó truyền tới một cơn gió thổi mở cửa phòng chứa đồ, phát ra tiếng kẽo kẹt, làm người khác hoảng sợ như thể nghe thấy tiếng la khóc chói tai.
Hành lang bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Khác với những người khác đang ngây người, Lâm Thích bị dọa sợ đến mức vành mắt ngay lập tức đỏ au, mắt hạnh màu hổ phách ướt nhẹp, cô vỗ ngực, giọng hơi yếu ớt: “Làm tôi sợ hết hồn.”
Cho đến khi cửa hoàn toàn đóng lại rồi kêu ra tiếng “Rầm”, mọi người mới phản ứng lại.
“Trời ơi, thật là đáng sợ, vừa rồi là chuyện gì vậy.”
“Gió từ đâu tới thế!”
Phó Thầm cũng bị dọa hú vía, sắc mặt tái nhợt, nhưng do sĩ nên vẫn ráng cười lạnh một tiếng: “Chỉ là trò lừa bịp thôi.”
Sắc mặt Lâm Thích càng trở nên tái nhợt, cô xoa xoa cánh tay: “Hơi lạnh, chúng ta về nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi mệt rồi.”
Sau trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, mọi người làm nhiệm vụ với tinh thần giảm sút, Cố Thư Hành chú ý đến sắc mặt không tốt của Lâm Thích rồi nói: “Đúng là có hơi lạnh, chúng ta nên về nghỉ ngơi một chút, sau đó xem xét tiếp tục nhiệm vụ hay để ngày mai.”
【 Thật tuyệt, Lâm Thích thực sự không có ích lợi gì cả, việc phát hiện ra manh mối đầu tiên cũng chỉ là may mắn. 】
【 Tôi đã nghe nói Lâm Thích có thể chất không kiểm soát được nước mắt, cuối cùng hôm nay cũng đã thấy được ha ha! 】
【 Tôi thực sự thấy Lâm Thích khóc rất đẹp ha ha, không xấu giống như những ngôi sao nữ khác, nhìn Lâm Thích khóc lớn cũng đáng xem lắm. 】