Huyền Học: Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu Phá Đảo Show Kinh Dị

Chương 10

Cô soi gương và nhìn lại lớp makeup của bản thân, sau đó nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Vân Đào, bỗng nghĩ đến việc Vân Đào trước đây từng làm chuyên viên trang điểm, rồi nhẹ dùng ngón trỏ chọc chọc cô ấy.

“Này, cô makeup mắt như thế nào vậy?”

Vân Đào: “?”

【 Rốt cuộc Lâm Thích đến đây để làm gì vậy? Tới du lịch nghỉ dưỡng sao? Cô ta không có ích lợi gì cả, nhanh chóng cút quách rồi thay thế khách mời khác đi. 】

【 Mọi người đang bàn luận về nhiệm vụ mà cô ta lại nói về trang điểm? Có lễ phép không vậy? 】

【 A a a, tôi thực sự không chịu nổi Lâm Thích, hy vọng lát nữa có ai đó sẽ dọa cô ta rén run cả chân, khiến cô ta hận không thể lập tức xách quần chạy biến khỏi show! 】

Khi hai người bắt đầu thảo luận về makeup, những người còn lại tiếp tục bàn luận về nhiệm vụ.

Đinh Phán liếc Lâm Thích một cái, rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nói đầu tiên: “Đạo diễn Trần vừa nói chúng ta gặp vấn đề ở tầng 18, manh mối chắc chắn cũng ở tầng 18, nên tôi đề xuất chúng ta bắt đầu điều tra từ tầng 18.”

Phó Thầm nhìn cô ta một cái rồi gật đầu tán thưởng: “Đúng, chúng ta có cùng suy nghĩ.”

Đinh Phán lập tức đỏ mặt khi nhìn mắt đối mắt với anh ta.

Phó Thầm quay lại nhìn mọi người: “Nếu đã quyết định, chúng ta hãy bắt đầu hành động.”



Sau một giờ nhận thẻ nhiệm vụ《 Nguy Hiểm Không Thể Tưởng 》cuối cùng cũng bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.

Khám phá khách sạn Stanley.

Cố Thư Hành đi trước, cầm camera, Phó Thầm và Vân Đào đứng bên cạnh anh, còn bốn vị khách mời đi phía sau. Mặc dù miệng nói không sợ, nhưng thực tế tinh thần và thân thể của họ đều căng thẳng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhảy ra.

Còn Lâm Thích thì cầm túi xách xinh xinh, nhàn nhã đi ở sau cùng, như thể đang dạo chơi trên phố mua sắm.

Hành lang khách sạn Stanley rất rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ điển, tường được dán giấy dán tường và treo đầy tranh ảnh, phía dưới trưng bày các tác phẩm điêu khắc màu trắng và lọ hoa với nhiều kiểu dáng khác nhau. Điều kỳ lạ là, mỗi lọ hoa đều trống không, không có hoa tươi nào được cắm.

Lâm Thích đang đi thì bỗng dừng lại.

Những người khác đi trước một đoạn mới phát hiện Lâm Thích vẫn đứng yên tại chỗ, Đinh Phán hơi tức giận: “Cô đang làm gì thế? Nếu lát nữa tụt lại phía sau, chúng tôi sẽ phải quay lại tìm cô đấy.”

Lâm Thích chỉ vào bức tượng điêu khắc trước mặt, quay đầu nói với mọi người: “Mọi người đến xem cái này đi, đây có phải là manh mối không?”

Nghe lời cô, mọi người đều quay trở lại.

Bức tượng David màu trắng trong miệng cắm một bó hoa hồng tươi đẹp, thế mà khi nhìn kỹ thì thấy những cánh hoa hồng được xếp từ giấy.

Lâm Thích với tay lấy tờ giấy màu đỏ, mở ra và đọc từng chữ trên đó: “Chúc mừng các vị khách quý đã tìm ra một câu hỏi, khách sạn Stanley trước đây là gì?”

Cô lắc tờ giấy màu đỏ trong tay, đôi mắt hạnh cười cong cong: “Là cái này đúng không?”

Trong chốc lát không ai trả lời, không ai ngờ rằng người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ lại là Lâm Thích.

Cuối cùng vẫn là Vân Đào mở lời mở lời trước: “Đúng rồi, Lâm Thích cậu thật may mắn.”

Lâm Thích hơi đắc ý, nâng cằm lên, mắt hạnh cong như trăng non: “Tôi luôn gặp may mà.”

Cô nhìn quanh mọi người, cuối cùng đưa tờ giấy màu đỏ cho Phó Thầm: “Cho anh giữ đấy.”

Nói xong, cô không quan tâm đến vẻ mặt của Phó Thầm, mà lại tiếp tục bước đi như thể đang dạo phố.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Thích, việc tìm kiếm manh mối diễn ra nhanh chóng hơn nhiều, họ sớm tìm thấy những manh mối tiếp theo.

Nguyễn Phỉ Nhi chỉ vào bức tranh phong cảnh phía trước, hào hứng vẫy tay với mọi người: “Nhanh lên, tôi đã tìm thấy manh mối thứ hai.”

Phía sau bức tranh phong cảnh có một phong thư màu đỏ: “Trong lời đồn, khách sạn xuất hiện những tiếng động kỳ lạ gì?”

Sau khi tìm thấy manh mối thứ hai, mọi người tiếp tục đi về phía trước.