Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 48

Bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, nhưng sở trường của Giang Hành chính là “Bắt con thỏ”. Chỉ cần có anh cả thì bọn họ chạy không khỏi bàn tay của anh.

Phê bình là nhẹ, nặng thì cũng có, giống ngày thường, phải bị đét mông.

Đầu của bọn họ sắp rũ xuống đến ngực.

“Cùng anh ra bờ biển.” Giang Hành vẫn nghiêm túc, lạnh lùng như ngày thường, “Anh có lời muốn nói.”

———————————

Ninh Kiều sốt nặng, ngủ mê mang hai ngày, còn mơ thấy rất nhiều cảnh kỳ quái.

Cô thấy, chính mình sống trong một quyển sách niên đại, là đối chiếu tổ của nam nữ chính.

Cuộc sống của nam nữ chính hạnh phúc mỹ mãn.

Mà gia đình nhỏ của cô, cả ngày gà bay chó sủa.

Giang Hành ra ngoài làm nhiệm vụ, thường xuyên không ở nhà, hai vợ chồng bọn họ không thân thiết, chỉ có thể xem như là tôn trọng nhau như khách.

Trong mộng, Ninh Kiều cùng em trai em gái của anh sống bên nhau nhiều hơn.

Em hai đứng trong bóng đêm chiếu ngọn đèn dầu lên mặt, bắt nhện hù doạ cô. Em ba không đi học, cô tốt bụng nhắc nhở mà còn bị thằng bé xách chổi đuổi đi. Em út phản nghịch nhất, chơi thủ công cắt hư quần áo của cô, còn le lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đây là ác mộng.

Ninh Kiều nhắm chặt hai mắt, đôi tay tinh tế trắng nõn nắm chặt mép giường, dùng sức lắc đầu, lại trước sau không tỉnh được.

Đột nhiên, trên trán truyền đến một trận lạnh lẽo.

Bên tai có tiếng sột sột soạt soạt.

Đầu óc Ninh Kiều ong ong, lông mi run rẩy, ánh sáng chói mắt đánh úp lại.

Ninh Kiều chậm rãi mở to mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Hành nhìn chằm chằm cô.

Từ khi anh trở lại Tây Thành, cô liền sốt cao, vẫn luôn hôn mê không tỉnh.

Anh cho rằng thiếu chút nữa, bản thân lại mất cô.

Đời trước, thời gian anh ở bên cô quá ngắn.

Anh thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng không oán giận, xử lý thoả đáng mọi chuyện trong nhà, một lòng dẫn các em của anh quay trở về chính đồ.

Dần dần, mấy đứa em của anh cũng mở rộng cửa lòng với cô, xem cô là chị dâu của họ.

Tới lúc đó, bọn họ tự mình thẳng thắn, Giang Hành mới biết được cô ở nhà đã chịu bao nhiêu ấm ức.

Lúc này sinh hoạt của người một nhà mới theo quỹ đạo, lại phát sinh ngoài ý muốn.

Ninh Kiều qua đời.

Sau này mỗi phút mỗi giây, Giang Hành đều đắm chìm trong hồi ức, ý chí tinh thần sa sút mà sống tạm qua ngày.

Cho đến khi phát hiện, cái chết của cô cũng không phải ngoài ý muốn, mà là có người hãm hại.

Có lẽ trong trí nhớ có cơ chế bảo hộ, Giang Hành nhớ không nổi tràng âm mưu kia là cái gì.

Chỉ biết nó xảy ra sau khi kết hôn nửa năm, cuộc sống xán lạn của cô cuối cùng dừng lại ở tuổi 18.

Đời trước, anh cùng với các em mình sống lâu hơn Ninh Kiều một năm, báo thù cho cô.

Bốn người họ, có bị bắt vào tù, có tàn, có chết.

Mà hiện tại, cô còn sống.

Giang Hành vô cùng may mắn, Ninh Kiều vẫn tồn tại.

“Hiện tại chị dâu có thể về nhà chúng ta ở không?”

“Phải đợi kết hôn mới có thể ở cùng chúng ta!”

“Khi nào kết hôn nha?”

“Rất nhanh! Là ngày mai!”

Bọn nhỏ nhỏ giọng thảo luận.

Ninh Kiều thích ứng ánh sáng, thấy người đàn ông anh tuấn bên cạnh nhìn chăm chú vào mình.

Tình cảm thiếu nữ nảy sinh vào ngày mới gặp mặt, hiện giờ bị cốt truyện dập tắt.

Ninh Kiều có một chút mất mát.

Trước mặt còn có mấy đứa nhỏ thành thật xếp thành một hàng.

Ánh mắt ba đứa nhỏ sáng lên, trăm miệng một lời mà gọi: “Chị dâu nhỏ!”

Ngày mai kết hôn?

Sét đánh giữa trời quang, ngay lập tức Ninh Kiều nắm chặt góc chăn co thành một đoàn.

Nước mắt đảo quanh, hai tròng mắt đầy sương mù.

Đây là rơi vào hang sói rồi!