Ninh Kiều xụi lơ ngã xuống.
“Đồng chí Ninh!”
“Đồng chí Ninh không sao chứ?”
———————————
Lạc Thư Lan đến thông báo cho cha và anh trai của Ninh Kiều một tiếng, lại mượn đồng chí ở nhà khách chiếc xe đạp, chạy tới khu người nhà.
Trong khu người nhà có bác sĩ quân khu quen biết với Lạc Thư Lan, gọi người ra lập tức chở đến nhà khách.
Tưởng Bội Dung ngồi mép giường chăm sóc cho Ninh Kiều.
Cô gái nhỏ yếu ớt, nằm trong chăn, khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy.
Ninh Kiều nhắm hai mắt, giữa mày hơi nhíu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tưởng Bội Dung là đồng chí nữ, thuận tiện cho việc chăm sóc Ninh Kiều, khăn lông đổi hết cái này đến cái khác, nhẹ nhàng đè lên trên trán cô.
Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương gấp đến hoảng, suy nghĩ bệnh viện ở đâu, có nên đưa Ninh Kiều đến đó một chuyến hay không
“Mau mở cửa ——” Tiếng đập cửa dồn dập, Lạc Thư Lan hô, “Bác sĩ Trịnh tới.”
Bác sĩ kiểm tra xong, xác thật là sốt cao, uống thuốc đúng hạn là được, đưa đến bệnh viện càng mệt hơn.
Ninh Trí Bình biết rõ thân thể con gái yếu đuổi, liên tiếp hai ngày đường xá xóc nảy, căn bản là chịu không nổi.
Đau lòng cực kỳ, lại nghĩ cũng may không phải xuống nông thôn, nếu không ba ngày hai bữa lại cảm lạnh, con gái ông ấy sẽ càng khổ.
—————————
Ngày qua ngày người nhà trong quân khu sống vô cùng khô khan, khi biết được vợ của doanh trưởng Giang tới, chọn ngày lành liền kết hôn, đôi mắt đều phát sáng.
Mọi người tụ tập thảo luận.
Nghe nói tối hôm qua ông cụ ở trong phòng hung hăng dạy dỗ ba đứa trẻ nghịch ngợm một trận, cảnh cáo bọn họ trong tương lai không được phép ức hϊếp chị dâu.
Nhóm người tai thính mắt tinh mà tinh luyện ra được tin tức hữu hiệu ——
Thiếu nữ 18 tuổi, nũng nịu, dễ ức hϊếp!
Là người từng trải, mấy chị dâu trong khu người nhà cảm thấy không đáng tin cậy.
Tính cách doanh trưởng Giang lạnh như băng, lại thường xuyên xa nhà, rất khó che chở vợ.
Anh nên cưới một người đanh đá, mới có thể trấn được ba đứa em trai em gái trong nhà.
Nếu không, phỏng chừng ba đứa trẻ tuổi không nhỏ kia, thật muốn lên trời.
“Tôi còn nghe nói, là đính ước từ nhỏ……”
“Các đồng chí ở trạm phát thanh cũng đang nghị luận việc này, sáng sớm, đồng chí La Cầm nghe nói tin này, lập tức cắt tóc ngắn, đây là bị tổn thương sâu sắc rồi.”
“Tôi còn tò mò, doanh trưởng Giang thế nào mà đang êm đẹp lại đột nhiên lấy một cô vợ về? Biết là đính hôn từ nhỏ thì tôi hiểu rồi.”
Mọi người nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy cửa nhà doanh trưởng Giang mở ra.
Đây là ba đứa nhỏ muốn ra ngoài đi học?
Quả nhiên, ba đứa em trai em gái của doanh trưởng Giang bước ra.
Giang Nguyên đi đầu, Giang Kỳ theo phía sau, Giang Quả Quả cúi thấp đầu.
Cả ba đều buồn bã ỉu xìu.
Ba đứa trẻ thật kỳ lạ.
Mọi người cho rằng đây là đang phản đối, không muốn chị dâu vào cửa.
Trên đường đi học, đột nhiên, Giang Quả Quả nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh ba, ngày hôm qua đột nhiên em nhớ tới một ít chuyện kỳ quái.”
Giang Nguyên sửng sốt một chút, sắc mặt kỳ lạ nói: “Chuyện gì?”
Giang Kỳ nuốt nước miếng: “Anh hai, anh cũng nhớ tới đúng không?”
Tối hôm qua lúc ông nội lạnh giọng dạy dỗ bọn họ, trong đầu bọn họ đồng thời toát ra một ít suy nghĩ không thể hiểu được.
Từ khi nào, hình như bọn họ đã làm sai.
Bọn họ trốn tiết học hôm nay. Ngồi xổm ở sau núi cả ngày, cuối cùng cũng sắp xếp suy nghĩ lại rõ ràng.
Vốn dĩ định làm bộ tan học về nhà, nhưng vừa mới đứng dậy, đã bị bắt gặp.
Ba đứa trẻ quay đầu lại nhìn.
Sao mà anh cả trở lại sớm như vậy!
Giang Nguyên ra lệnh một tiếng: “Chạy!”