Một Nhành U Lan

Chương 12

Mọi người đồng loạt hành lễ, chúc Hoàng Hậu nương nương thiên thu vạn tuế.

Hoàng Thượng cũng cho Hoàng Hậu nương nương thể diện cực lớn, yến hội diễn ra vui vẻ, hòa thuận.

Tới phần dâng tặng lễ vật, Hoàng Hậu nương nương không biết là vô tình hay cố ý, tỏ ý không hài lòng với lễ vật của mấy quý nữ vừa nói xấu ta.

Mấy vị quý nữ kia tái mét mặt, ngồi một chỗ, tay bưng chén rượu cũng run đến lợi hại.

Tới lượt ta, ta dâng lên bức bình phong ta thêu mấy ngày qua.

Tay nghề thêu cũng rất bình thường nhưng lại được Hoàng Hậu nương nương để ý tối:

“Đẹp, đẹp lắm, lễ vật này hợp tâm ý bổn cung nhất.”

Hoàng Hậu nương nương gọi ta lại gần, kéo tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Hài tử ngoan, con có tâm rồi, phần thưởng dành cho món quà hợp ý ta nhất thuộc về con.”

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh tạ ơn, không thể hiện rõ sự đắc ý hay sợ hãi.

Những người ngồi trên cao cần nhất là người bình đạm, núi Thái Sơn có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt.

Vốn ta có thể thêu đẹp hơn, nhưng ta muốn giấu đi.

Nếu hết lòng thể hiện mình, chẳng phải sẽ khiến ta có vẻ tùy tiện, phù phiếm hay sao?

Chỉ có bình tĩnh điềm đạm, mới có thể duy trì lâu dài.

Hôm nay Hoàng Hậu nương nương đã ra mặt thay ta, nghĩa là ít nhất Hoàng Hậu cũng không ghét ta.

Việc ta cần làm là khiến Hoàng Hậu tăng thêm vài phần hảo cảm nữa.

Gia tăng cơ hội trở thành Thái Tử Phi.

Sau khi tàn yến hội, Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho ta không ít trân phẩm.

Ai ai cũng biết ta được Hoàng Hậu ưu ái, những lời đồn về ta trong kinh cũng dần lắng xuống.

Mùa đông trôi qua, xuân về hoa nở.

Cuối cùng cũng đến ngày cập kê của ta.

Thái Tử cũng viết thư về, cho biết chuyện ở Hồ Châu đã xử lý xong, ít ngày nữa sẽ trở về.

Trong lúc này, Mạnh Diên Khanh cũng đã đưa Trần Liên về phủ Đan Hoa Hầu.

Thấy bụng Trần Liên đã vượt mặt, Mạnh bá mẫu tức đến đổ bệnh.

Mạnh Diên Khanh chưa cưới thê mà ngoại thất đã mang thai, bị Ngự Sử Đài dâng vài tấu chương phê phán.

Nghe nói Hoàng Thượng răn dạy Mạnh bá thúc một hồi, khiến Mạnh bá thúc không dám ngẩng đầu lên.

Mạnh Diên Khanh vừa bộc lộ được chút tài năng trong triều, giờ lại tự tay phá hủy.

Lễ cập kê của ta, phụ mẫu đã mời tất cả quan to hiển quý trong thành Trường Kinh tới tham dự.

Trời chưa sáng rõ ta đã bị dựng dậy rửa mặt trang điểm.

Hôm nay ta là nhân vật chính, nhất định không thể có sai sót khiến người ta chê cười.