Một Nhành U Lan

Chương 11

Qua năm, ta sẽ cập kê.

Phụ mẫu sợ ta tủi thân, nói phải tổ chức cho ta một buổi lễ cập kê thật long trọng, hơn tất cả các quý nữ trong kinh thành này.

Thời tiết ngày càng lạnh, khi ta nhận được thư Thái Tử gửi tới, Thái Tử đã đi Hồ Châu cứu tế.

Thư của Thái Tử cũng hệt như người, ân cần giữ lễ nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng.

Cuối thư, Thái Tử dặn dò: “Cô nương trước nay sợ lạnh, vào đông rồi đừng ra ngoài nhiều, cẩn thận cảm lạnh, nhớ dặn tỳ nữ hầm nước lê cho uống.”

Mạng lưới tình báo của những người địa vị cao thật sự đáng sợ, đến chuyện nữ nhi của thần tử sợ lạnh cũng biết cặn kẽ.

Ta âm thầm kinh hãi, cân nhắc ý tứ, viết thư lại cho Thái Tử.

Thế gia trong thành Trường Kinh nhiều như lông trâu, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt Thái Tử.

Giờ ta đã có được cơ hội này, nhất định phải nắm chặt.

Cũng giống như Thái Tử nói, cũng chỉ là một con đường, sao không chọn vị trí quyền lực nhất?

Trong khoảng thời gian này, Mạnh Diên Khanh cũng tới tìm ta vài lần.

Nhưng dù hắn vào từ cửa chính, cửa hông hay thậm chí là trèo tường thì đều bị binh lính trong phủ ngăn lại.

Hắn hết cách, chỉ có thể đứng trước cổng phủ Tĩnh Quốc công hô to tên ta, rồi còn quỳ xuống nhận lỗi, dẫn đến một đám bá tánh vây xem.

Ta đương nhiên sẽ không thấy hắn, chỉ an tĩnh ở trong phòng thêu bình phong.

Tiệc mừng thọ Hoàng Hậu kéo dài ba ngày.

Ngày thứ hai là ngày thế phụ quý nữ vào chúc thọ.

Gặp lại Mạnh bá mẫu, ta thấy tinh thần bá mẫu không ổn, trang điểm kĩ càng vẫn không che được vẻ tiều tụy, mệt mỏi.

Ta tiến lên chào hỏi, hữu lễ nhưng xa cách, dù sao thân phận cũng thay đổi rồi, cần phải chú ý một chút.

Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương còn chưa tới, thế phụ quý nữ túm tụm thành từng nhóm nói chuyện.

Thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía ta.

“Trước kia không phải rất đắc ý sao? Giờ cũng chỉ là đồ bị vứt bỏ.”

“Người ta thà muốn một nữ tử thấp hèn bán cá cũng không thèm nàng ta, nếu ta là nàng ta chắc đã tìm sợi dây mà tr/e/o c/ổ rồi. Ha ha.”

Ta duy trì vẻ mặt tự nhiên, đi về phía họ, cười tủm tỉm nhìn quý nữ đang khua môi múa mép kia:

“Vương tỷ tỷ, nghe nói tỷ đã hai mươi ba mà còn chưa có người tới cửa cầu hôn, chắc là do thân gầy duyên mỏng.”

Ai cũng biết, Vương tiểu thư nặng tới cả trăm cân.

“Quách tỷ tỷ, tỷ thành hôn đã hai năm mà không có con nối dõi, chắc hẳn là phu quân không muốn tỷ chịu khổ, chấp nhận bỏ qua mọi lễ nghĩa thường tình.”

Phu quân Quách tiểu thư có vấn đề, hai người thành hôn đã hai năm còn chưa viên phòng.

“Còn nữa, muội cũng thật hâm mộ Triệu tỷ tỷ, có thể bỏ hết tất cả để chạy theo họa sư trong phủ, mối tình kinh thiên động địa như vậy thật sự khiến muội cảm động đến rơi lệ.”

Tuy rằng cuối cùng nàng ta không chịu nổi cảnh nghèo khổ, lại bỏ họa sư kia về nhà.

Mấy quý nữ mặt lúc xanh lúc trắng.

Ta chớp chớp mắt: “Sao các tỷ tỷ không nói chuyện? Muội còn đang muốn tâm sự với các tỷ tỷ mà.”

Đang nói, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương giá lâm.