“Thế tử,” Thanh âm Tần Mặc run rẩy cả lên, “Cầu xin ngươi hãy tha cho A Diễm đi, ta và hắn đã tuyệt đối không có khả năng, sau này ta nhất định đối xử với thế tử toàn tâm toàn ý.”
Đây là kết quả hắn suy nghĩ cả một đêm, thế tử tôn quý như vậy, tồn tại của A Diễm nhất định khiến y bực bội phẫn nộ, nhưng thế tử đối với hắn tình nồng đậm sâu, ghen tỵ với A Diễm cũng hợp với lẽ thường.
Tất cả đều vì chính mình, cho nên chỉ có bản thân chịu thua với thế tử, đồng thời đảm bảo sau này đoạn tuyệt với Tiêu Diệc Diễm, mới có thể khiến thế tử buông tha cho A Diễm.
Tần Mặc nói đến khuất nhục, không nghĩ Tôn Tử Bách đang rửa mặt trực tiếp không khách khí cười nhẹ một tiếng, sau đó ném chiếc khăn vào trong tay Tôn Hoành đang ngồi xổm trước mặt y.
“Ngẩng đầu lên.”
Tần Mặc cả người run lên, lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thế tử.
Ban ngày nhìn Tần Mặc quả thật tuấn mỹ cực kỳ, lúc này lại rất yếu ớt, mang vẻ đẹp nhu hòa tinh tế khó mà phân biệt được là nam hay nữ, bất luận là nam hay nữ đều nhịn không được mà sinh ra tâm tình thương tiếc đối với hắn, Tôn Tử Bách lại ở đỉnh đầu hắn cười nhẹ một tiếng.
“Ngươi suy nghĩ cả một đêm, chỉ nghĩ ra một biện pháp như vậy? Cầu xin ta?”
Nhưng mà không phải tối hôm qua đã cầu xin rồi à, Tôn Tử Bách không chút che giấu miệt thị đối với hắn, sau đó là thanh âm lạnh lùng.
“Tần Mặc, ngươi có nghĩ đến không, ngươi nháo loạn như vậy, toàn bộ hầu phủ đều biết chuyện tối hôm qua gian phu của người đêm khuya xông vào hầu phủ, đến lúc đó ngươi muốn bổn thế tử phải để mặt ở đâu? Tôn nghiêm hầu phủ phải đặt chỗ nào?
Tôn Tử Bách thật sự không hiểu, trừ bỏ tình yêu trong đầu người này có còn thứ khác hay không, vốn dĩ chuyện tối hôm qua cũng không có người ngoài biết, thậm chí toàn phủ cũng vẫn sẽ cho rằng hắn là người mà mình sủng ở đầu quả tim, hiện tại tốt rồi, hắn tự mình quỳ ở trong viện, địa vị của hắn ở trong phủ xuống dốc không phanh không nói, chuyện tối hôm qua có khả năng còn bị đào ra, vậy thì nghiêm trọng rồi.
Tôn Tử Bách vừa nói như vậy Tần Mặc liền cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn run rẩy, cắn chặt răng không biết phải làm sao.
“Ta…… Ta không cố ý.”
“Ngươi tất nhiên không phải cố ý, ngươi chỉ một lòng muốn nhào vào trên người tình lang của người mà không hề nghĩ đến chuyện gì khác thôi.”
Tôn Tử Bách đứng dậy từ trên cao nhìn nhìn hắn, “Cho nên, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy bổn thế tử sẽ đặt một tên toàn tâm toàn ý treo trên người nam nhân khác như ngươi ở trong lòng?”
Hơi thở Tần Mặc cuồn cuộn.
Tối hôm qua A Diễm bị lưu lại một mình, nhưng Tôn quản sự bên người thế tử lại nói với những người khác hắn chưa chết, nhưng đến tột cùng hắn bị gì Tần Mặc hoàn toàn không biết, cho nên hắn chỉ có thể đoán chàng bị nhốt lại, hoặc bị đưa đến nơi khác tra tấn, tóm lại thế tử tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha cho A Diễm.
Nhưng mà hắn có thể làm gì bây giờ? Thế tử làm như vậy tất cả đều là bởi vì hắn, hắn ngoại trừ cắt đứt với A Diễm, tỏ lòng trung thành với thế tử thì còn có thể làm được gì?
Tôn Tử Bách lại nói.
“Ngươi không phải nói muốn toàn tâm toàn ý đối đãi với bổn thế tử à? Vậy chờ khi nào ngươi hoàn toàn quên được hắn, có thể toàn tâm toàn ý đối với bổn thế tử bổn thế tử thả hắn ra cũng chưa muộn.”
Tần Mặc thiếu chút nữa ngất xỉu, tâm hắn sớm đã thuộc về A Diễm, cả đời này hắn cũng không thể quên được chàng, thậm chí cho dù chết đi kiếp sau cũng vẫn là chàng, hắn làm sao có thể buông được chàng?
Vậy thì không phải nói, cả đời này thế tử cũng sẽ không bỏ qua cho A Diễm, bỏ qua cho mình hay sao?
“Thế tử ngài nhất định phải ép chết ta và A Diễm hay sao?”