Lão thái thái đột nhiên nổi giận hiện trường tức khắc im như ve sầu mùa đông.
“Mẫu thân.”
Văn Uyển Nhi quay đầu hơi nhíu mày, trong mắt có chút lo lắng.
Chu thị Vương thị bên kia cũng vội vàng cẩn thận dỗ dành, sắc mặt lão thái thái lại càng ngày càng tệ.
“Không có lý lẽ mà!”
Cũng không biết là nói các nàng hay là nói vị thế tử không ai bì nổi hiện tại vẫn còn đang ngủ ngon kia, hoặc cũng có thể là cháu dâu nam mà lão thái thái vốn đã không thích kia.
“Nghe nói vị kia trời chưa sáng đã quỳ gối trong viện của thế tử, đêm tân hôn này, cũng không biết hắn làm sao mà chọc tức khiến cho tiểu tổ tông của chúng ta không thoải mái.”
Chu thị là con dâu đại phòng, trượng phu nàng tuy là trưởng tử của lão hầu gia, nhưng lại là con do thϊếp thất sinh, cho nên ở trước mặt Văn Uyển Nhi nàng vẫn luôn thấp hơn một bậc, bất quá ngày thường mọi người cũng không ở cùng nhau, hầu phủ cũng không chú trọng nhiều như hậu trạch của những nhà cao cửa rộng khác, hơn nữa Văn Uyển Nhi xưa nay đều cao cao tại thượng, tựa hồ đối với ai cũng đều lạnh nhạt lãnh đạm, cho nên lá gan nàng khó tránh khỏi lớn hơn.
“Ai da thế tử cũng thật là, đêm đại hôn cũng nên nhịn một chút, chuyện này nếu mà truyền ra ngoài không chừng……”
Nàng nói chưa dứt lời thì cảm nhận được cái nhìn thoáng qua nhàn nhạt của Văn Uyển Nhi, Chu thị lập tức im miệng, chuyện cần hiểu đều hiểu, căn bản không cần nhiều lời.
Hiện tại thanh danh của thế tử hoàn toàn mục nát, toàn bộ Tô Thành ai mà không biết? Nhưng mà thế tử tôn quý, lão hầu gia hàng năm đóng giữ biên thùy Tây Nam căn bản không quản được thế tử, mà lão thái thái thì lại không không có nguyên tắc mà sủng, cho nên mặc dù thanh danh thế tử thối như cứt chó các nàng cũng không dám nhiều lời.
Văn Uyển Nhi chỉ là nhàn nhạt thoáng nhìn Chu thị liền im miệng, nhưng những người khác thông qua mở đầu của nàng liền không nhịn được.
“Đúng vậy, tuy nói là một nam nhân, nhưng thân thể cũng yếu đuối nhu nhược, quỳ lâu như vậy đổi thành ai cũng chịu không nổi nha.”
“Thế tử ca ca nhất định là cực kỳ tức giận, bằng không làm sao nỡ làm vậy.”
“Ta lại cảm thấy người đó khí thế kiêu ngạo, thế tử lần này chỉ sợ là đυ.ng phải vách tường rồi nha.”
……
Mọi người ngươi một câu ta một câu thật sự rất tò mò, nhưng lại không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, vừa vặn lúc này ma ma bên người lão thái thái trở lại.
“Bẩm lão phu nhân, thế tử gia vẫn chưa dậy, Tần thị lại quỳ gối trước cửa thế tử, nhưng thế tử không mở miệng, lão nô cũng không dám mang người lại đây.”
Tần thị…… Tần Mặc là một nam tử, kỳ thật hoàn toàn có thể xưng hô là công tử, nhưng ai bảo lão thái thái không thích hắn, Lý ma ma nàng là cố ý làm như vậy.
Lão thái thái vừa nghe sắc mặt ngược lại tốt lên, bà không trách tôn tử tính tình xấu, nhưng lại không thích cái người mà tôn tử sủng đến tận trời kia, trong lòng bà đã thoải mái hơn nhiều, bà thật sự sợ tôn tử vì một tên nam nhân mà điên cuồng .
Trong lòng lão phu nhân vừa thoải mái, tức khắc giơ tay về phía mọi người, “Tan đi tan đi, ồn ào đến mức đau ta đau đầu.”
Bên kia Tôn Tử Bách ngủ một giấc thần khí thanh sảng, y đời trước sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại là tên dư thừa, rất hiểm khi được ngủ một giấc yên bình như vậy, đến nơi này vậy mà ngoài ý muốn có thể thích ứng.
Tần Mặc đã quỳ đến sắc mặt trắng bệch được gọi vào, hai chân gần như đứng không vững, nhưng lại quật cường không cho người hầu đỡ, hắn vừa vào cửa thì đến thẳng trước mắt Tôn Tử Bách mà quỳ.