Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 50: Mua nhà

Mấy năm nay, Trương Tiêu rất ít khi nghe thấy người ta khen ngợi căn nhà này, anh ấy chỉ nghe thấy rất nhiều người nói [đây là biệt thự cao cấp của gia đình giàu có], là đồ của nhà tư bản, bị mọi người xa lánh.

“Nếu anh muốn mua, tôi sẽ nói cụ thể mức giá của căn nhà này cho anh. Đất ở đây có giá một mét vuông 500 đồng, ngôi nhà này của chú tôi có diện tích 500 mét vuông. Anh đưa cho tôi 20 vạn, tôi sẽ bán căn nhà này cho anh.”

Ở niên đại này mua nhà chỉ tính diện tích xây dựng căn nhà thôi sao? Cái sân kia ít nhất cũng phải được một mẫu vậy mà không tính sao?

Diệp Kiều đã bị sốc bởi việc này rất nhiều.

Nhưng, 20 vạn vào năm 1973 đối với cô vẫn là quá nhiều.

Diệp Kiều có chút chùn bước.

Cô làm ở xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà cho đến bây giờ cũng chỉ mới kiếm lời không đến một vạn đồng và nó là tài sản của tập thể, là công sức làm việc chăm chỉ của mọi người trong một năm, năm nào cũng vậy, đến cuối năm, mấy trăm người của thôn Hạ Hà, mỗi nhà, mỗi hộ có thể nhận được vài chục đồng tiền cũng được xem là tốt lắm rồi….

Bây giờ đột nhiên cần 20 vạn, cô thật sự không gánh nổi.

Nãy giờ Lục Thừa vẫn chưa lên tiếng bổng dưng mở miệng nói: 20 vạn, tôi có thể mua.”

Diệp Kiều đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh.

Lục Thừa nhìn cô cười, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tự tin.

Anh nhìn về phía người thanh niên, nói: “Tôi nghe nói mua nhà ở Thâm Thành có thể trả tiền theo từng giai đoạn, chia thành giai đoạn như thế nào thì anh mới có thể chấp nhận được?”

“Tôi tôi tôi……”

Trương Tiêu kích động đến mức không biết nên trả lời như thế nào, bàn tay anh ấy vẫn còn đặt lên phần ký tên chưa ký trên hợp đồng, trong nháy mắt, căn nhà này vậy mà có thể bán được sao?

Một lúc sau, anh ấy mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.

“Nếu anh có thể trả trước cho tôi 10 vạn, tôi sẽ bán căn nhà này cho anh, 10 vạn còn lại anh phải trả xong trong vòng một năm.”

“Được.” Lục Thừa đồng ý.

Cả ba người bọn họ giao hẹn một giờ sau sẽ gặp nhau trước cửa ngân hàng.

“Lục Thừa, chúng ta thật sự sẽ mua căn nhà này sao? Sau khi mua nhà, trong cửa hàng có thể sẽ không có vốn lưu động nữa đúng không?

Trên đường trở về lấy sổ tiết kiệm, mày đẹp của Diệp Kiều nhíu chặt.

“Sẽ có chút khó khăn, nhưng cũng đủ.” Lục Thừa vươn tay xoa đầu cô, “không phải lúc trước anh với em đã tính toán qua chi phí thu vào rồi sao? Lần trước anh kiếm lời từ lô hàng kia 10 vạn, trong khoảng thời gian này tuy rằng anh về quê, nhưng A Triệu và Đại Ngưu vẫn tiếp tục làm việc, hôm qua anh đã xem qua sổ sách và phát hiện có 5 vạn doanh thu. Trong số đó anh được nhận ít nhất cũng được một vạn, việc kiếm được mười vạn hoàn toàn không khó.”

“Nhưng……”

“Không có việc gì. Anh không muốn bỏ lỡ một căn nhà tốt như vậy, lúc nảy trong lúc em xem phòng, đôi mắt cũng đều sáng lên.”

Diệp Kiều bị anh nói có chút ngại ngùng, liền sờ lấy gương mặt của mình.

Một biệt thự cao cấp có san vườn rộng một mẫu nằm ở trung tâm Thâm Thành, về sau, chỉ cần phát một đoạn video ngắn “Cửa lớn mở ra, đoàn xe tiến vào cửa lớn” chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để đưa nó lên hot search.

Căn nhà lớn như vậu, về sau giá cả có thể lên đến trăm triệu, hiện tại chỉ cần 20 vạn, vợ chồng bọn họ vẫn có thể lấy ra 20 vạn để mua.

Nếu đổi lại bất kỳ người nào cũng đều sẽ động tâm.

“Kiều Kiều, em nghĩ sao về việc sau này anh kinh doanh bất động sản?”

“Hả?” Diệp Kiều nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ thấy Lục Thừa thật nghiêm túc mà nhìn về phía xa, giọng nói có chút nhỏ.

“Em nhìn xem, hiện tại Thâm Thành đang rất hoang sơ, ngoại trừ trung tâm thành phố ra, những nơi khác chủ yến vẫn là nhà trệt và đồng ruộng. Những tháng gần đây dòng người đổ bộ vào Thâm Thành càng ngày càng nhiều, không bao lâu nữa sẽ dẫn đến tình trạng cung không đủ cầu về nhà ở. Đến lúc đó tiền thuê nhà chắc chắn sẽ tăng lên, nếu lúc đó anh chen chân vào, việc kiếm tiền khẳng định sẽ nhiều hơn rất nhiều so với việc kinh doanh máy ghi âm.”

Trái tim của Diệp Kiều đập “Phanh phanh phanh” rất nhanh.

Người đàn ông trước mặt này thế mà lại nhìn thấy được tương lai, tương lai mà anh nhìn thấy rất giống với tương lai mà cô biết, hiện tại xung quanh Thâm Thành đều là đất hoang, nhưng sau 20 nữa sẽ tạo ra “Ba ngày một tầng lầu” những toà nhà cao tầng sẽ đột ngột mọc lên từ mặt đất một cách thần kỳ. Mà giá nhà lúc này sẽ tăng lên mấy chục lần, trung tâm thành phố hơn 20 vạn mét vuông cũng là đều rất bình thường.

Nhưng, Diệp Kiều cũng không hy vọng Lục Thừa làm làm kinh doanh bất động sản.

Bất động sản là một ngành kinh doanh hút máu, thiên về sự cường điệu hơn là tạo ra giá trị.

Trung Quốc không cần giá nhà ở ảo tăng gấp đôi, cũng không cần GDP ảo, cái nó cần chính là tạo ra một ngành công nghiệp có thể giúp quốc gia phát triển bền vững, là công nghiệp sản xuất, sáng tạo ra nhiều giá trị cao hơn cho tương lai.

Trong sách viết, Lục Thừa làm về công nghiệp, anh luôn có thể phát triển cộng nghiệp trước thời đại một bước từ mp3 đến điện thoại di động, đến công nghệ không người lái, đến người máy….

Chẳng lẽ cô xuyên vào sách, cho nên mới khiến cho Lục Thừa muốn đổi nghề sao?

Cô không muốn trở thành tội nhân thiên cổ.

“Nhưng, Lục Thừa……”

Diệp Kiều khẩn trương đến mức tay chân run rẩy.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Lục Thừa, thân thể mềm mại áp sát vào cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.

“Hả?” Lục Thừa cúi đầu, gương mày đầy ôn nhu.

Trong mắt Diệp Kiều chứa đầy tia sáng, cô nở nụ cười.

“Em vẫn muốn anh làm cho em máy ghi âm. Lúc trước anh nói là anh đã tìm ra được cách tốt hơn để tạo ra sản phẩm nhỏ hơn nhưng chất lượng âm thanh tốt hơn.”

“Lúc anh nói ra những lời đó, trong ánh mắt anh đều là ánh sánh lấp lánh.”

“Lục Thừa, anh muốn làm gì thì cứ làm. Nhà của chúng ta có đủ tiền, em cũng rất dễ nuôi.”

Lục Thừa ngẩn ra một chút, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy được sự tin tưởng của cô đối với chính mình.

Đúng vậy, vừa rồi nói ra những lời đó, “nhà giàu bạc vạn”, đã có mười vạn đồng, anh có thể mang lại cho Kiều Kiều một cuộc sống tốt hơn. Không nghĩ đến, chỉ một căn nhà mà anh thậm chí còn không mua nổi.

Diệp Kiều dựa đầu vào cánh tay Lục Thừa và kéo anh đi về phía trước.

“Lục Thừa, ở trong lòng em, anh là người lợi hại nhất, em rất thích anh. Đời này em chưa từng nghĩ đến, nhanh như vậy em lại có thể có được một ngôi biệt thự cao cấp ở Thâm Thành. Lục Thưa, anh thật sự rất lợi hại.”

Lục Thừa bị cô kéo đi cũng hơi khom lưng phối hợp với cô, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

“Vậy sao? Thích anh bao nhiêu?”

Trong nháy mắt anh đã bắt được trọng điểm.

Diệp Kiều nhảy cẫng lên, trên đường lớn, người đàn ông này sẽ không dám làm gì cô, cô có thể thoả sức mà đùa giỡn.

“Rất, rất thích! Nhiều giống như các vì sao vậy.”

Hai người bọn họ cười nói vui vẻ suốt quãng đường đến cửa hàng, Lục Thừa lấy ra sổ tiết kiệm của mình, sau đó đến gặp Trương Tiêu theo như thời gian và địa điểm đã giao hẹn.

Sổ tiết kiệm tiền từ 20 vạn biến thành 0, hợp đồng cho thuê cũng biến thành hợp đồng mua bán.

Thủ tục giao nhận phòng ốc ở niên đại này khá đơn giản, ba người đến cục quản lý bất động sản, sau khi đăng ký xong, căn nhà với mảnh đất rộng 1200 mét vuông ở trung tâm thành phố Thâm Thành, cách thành phố điện tử Thâm Thành 1km kia đều thuộc về Lục Thừa cùng Diệp Kiều, bởi vì bọn họ là vợ chồng.

Diệp Kiều cảm thấy may mắn vì ở thập niên 70 này khi ra ngoài chỉ cần cung cấp các loại giấy tờ chứng minh là được, cô mang theo giấy chứng nhận kết hôn, vì vậy căn nhà rất thuận lợi mà biến thành tài sản chung của Diệp Kiều và Lục Thừa.

Tên của hai người đã được viết trên giấy chứng nhận bất động sản và giấy chứng nhận đất đai.

Ở niên đại này, thế mà lại bao gồm cả giấy chứng nhận đất đai, phải biết rằng đất đai ở các thế hệ sau thuộc sở hữu nhà nước, mọi người chỉ có giấy chứng nhận quyền sở hữu vĩnh viễn.

Diệp Kiều tò mò nhìn giấy chứng nhận đất đai.

Bên kia Lục Thừa và Trương Tiêu đã bàn bạc xong thời gian chuyển khoản cho những lần tiếp theo.

Mọi chuyển khoản trả góp đều sẽ được ghi vào trong hợp đồng, Trương Triệu cũng không hề sợ bọn họ sẽ quỵt nợ.

Ba người chia tay trước cửa cục quản lý bất động sản.

Diệp Kiều nhìn thấy sắc trời vẫn còn chưa tối liền đề nghị: “Lục Thừa, chúng ta đi hẹn hò đi. Chúc mừng hôm nay chúng ta mua phòng tân hôn”

Lục Thừa cũng rất muốn ở một mình với cô: Được. Em muốn đi đâu?”

“Thâm Thành có chỗ xem phim không?”

“Ở đại học Thâm Thành có một phòng chiếu phim., cách đây không xa.” Lục Thừa nghĩ, trước đây hình như Trương Triệu đã từng đề cập đến.

“Vậy chúng ta đi thôi. Em chưa từng xem phim điện ảnh bao giờ.” Thôn Hạ Hà không có phim điện ảnh để xem, phần lớn chính là do công xã tổ chức cho mọi người hát hò. Diệp Kiều rất tò mò không biết ở niên đại này rạp chiếu phim sẽ như thế nào.

Đại học Thâm Thành không xa, nếu ngồi xe buýt để đi thì còn phải ngồi chờ xe, Lục Thừa dứt khoát mượn một chiếc xe đạp ở thành phố điện tử.

Diệp Kiều ngồi phía sau yên xe, ôm eo Lục Thừa, đung đưa chân, trong miệng không biết đang ngâm nga một giai điệu gì đó.

——

Cùng lúc đó, trong ký túc xá của Đại học Thâm Thành.

“Haiz……”

Lại lần nữa nghe thấy Ninh Nhã Vân thở dài, bạn cùng phòng rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

“Nhã Vân, hôm nay ngoài việc thở dài ra, cậu không làm gì sao? Cơm cũng không ăn, cũng không đi dạo phố, sao vậy, tương tư anh nào sao? Có phải bị anh chàng đẹp trai nào mê hoặc không thể tự kiềm chế hay không?”

Ninh Nhã Vân nằm trên bàn, sâu kín nhìn về phía Ôn Ninh.

“Tiểu Ninh, hình như mình đối với một người nhất kiến chung tình rồi. Hai ngày nay, vì có thể nhìn thấy anh ấy, mình đã thức dậy trang điểm từ rất sớm, rồi vội vã chạy đến quảng trường Đỏ, tham gia hỗ trợ hội chợ thực phẩm.”

“Hả?” Ôn Ninh bị Ninh Nhã Vân khơi dậy lòng hiếu kỳ, buông cuốn sách trong tay ra, chống cằm chờ cô ấy nói tiếp.

Ninh Nhã Vân đem chuyện lúc trước gặp Lục Thừa ở nhà ga nói ra.

Khoé miệng Ôn Ninh khẽ nhếch, không chút để ý: “Chỉ là một người xa lạ thôi. Cậu đối với anh ta nhất kiến chung tình, anh ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Cậu có cho anh biết thái độ của cậu chưa?”.

Ninh Nhã Vân cắn lấy môi dưới của mình: “Hình như anh ấy đã kết hôn rồi….”

Đồng tử của Ôn Ninh co chặt, cơ thể ngồi thẳng dậy, Thế mà lại kết hôn rồi sao? Rất giống với anh rể của cô.

Chẳng lẽ những người ở ký túc xá này đều không thể tìm thấy hạnh phúc sao?

Cô cũng không thể cầu được, hiện tại Ninh Nhã Vân cũng giống như vậy.

Nhưng mà, anh rể của cô ưu tú như vậy, bối cảnh thâm hậu, địa vị lại lại cao, cô cầu không được cũng thôi đi, nhưng gười bạn thân của mình thế mà lại không thế bắt được một ông chủ nho nhỏ đến từ nông thôn là sao?

Ôn Ninh càng nghĩ càng tức giận, cả người đều bốc cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Cậu sợ cái gì chứ?! Chỉ là một người phụ nữ nông thôn quê mùa mà thôi. Cậu là một sinh viên đại học nghiêm túc, lại trẻ tuổi xinh đẹp. Ông chủ nào lại không muốn đổi một người vợ khi anh ta thành đạt chứ? Cậu còn nhiều cơ hội lắm”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt của Ninh Nhã Vân dần dần trở nên kiên định. "Mình cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất bản lĩnh, tương lai của anh ấy say này sẽ rất rộng mở, người vợ đến từ nông thôn của anh ấy không có khả năng sẽ đi cùng anh ấy trong tương lai được. Chỉ có mình mới có thể giúp anh ấy bước lêи đỉиɦ cao. Anh ấy muốn một người vợ có thể cùng nắm tay nhau bước đi chứ không phải là người trói buộc anh ấy.”

===