Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 49: Thuê nhà

Thị trưởng Miêu và những người còn lại tiếp tục bận rộn, nghe nói họ đang chuẩn bị cho địa điểm tổ chức sắp tới.

Bởi vì thành phố Bắc Hà chỉ là một thành phố nhỏ thuộc thẩm quyền của tỉnh Trung Ninh, nên gian hàng chia cho thành phố Bắc Hà rất ít, việc này cũng là nhờ có thị trưởng Miêu quan hệ rộng mới có thể lấy được, nếu không thành phố Bắc Hà ngay cả tư cách tham dự hội chợ ẩm thực thương mại lần này cũng không có.

Ngày hôm sau Diệp Kiều được nghỉ một ngày, lên tranh thủ đi xem phòng và thuê nhà cùng với Lục Thừa.

“Em có mệt không?”

Lục Thừa mua một chai soda từ của hàng gần đó đưa cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhận lấy uống một ít rồi lại đưa cho Lục Thừa.

“Anh cũng uống một ít.”

Lục Thừa cũng không ngại việc vợ mình đã uống qua, nhận lấy chai nước uống từng ngụm.

Cả hai nghỉ ngơi trong bóng râm một lát rồi tiếp tục lên đường.

“Này, hai vị đồng chí gì đó ơi.”

Vừa mới đi ngang qua một con hẻm, thì có ai đó gọi hai người họ lại.

Diệp Kiều lùi lại vài bước, thì nhìn thấy một chàng trai đang dấu mình trong con hẻm chỉ ló đầu ra ngoài.

“Vị đồng chí này, anh gọi chúng tôi sao?”

“Vâng vâng!”

Chàng trai liên tục gật đầu, nhìn trái phải, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới đi ra.

“Tôi đã quan sát hai người hai ngày nay, hai người có phải là muốn tìm phòng ở đúng không?”

Diệp Kiều cùng Lục Thừa liếc nhìn nhau, lập tức cảnh giác.

“Bên chúng tôi có hơn hai mươi người.” Diệp Kiều cười nói, ám chỉ bên mình không dễ bắt nạt.

Chàng trai lập tức cười tươi, nụ cười đó rạng rỡ đến nỗi Diệp Kiều cảm thấy bản thân không nên đề phòng chàng trai này.

“Vậy thì đúng là quá tốt rồi! Vừa khéo tôi bên này cũng có rất nhiều phòng lớn! Nếu hai người không có nhiều người, tôi cũng sẽ không nói cho hai người biết. Hai người đi theo tôi!”

Nói xong, chàng trai xoay người quay trở lại hẻm nhỏ, còn quay đầu lại hướng bọn họ vẫy tay.

“Chúng ta qua đó xem thử.”

Cũng đã mất hai ngày để tìm phòng rồi rồi, Diệp Kiều cũng có chút sốt ruột, nên không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

“Ừm.” Lục Thừa tiến lên một bước, dẫn đầu đi theo chàng trai phía trước, cố ý bảo vệ Diệp Kiều ở phía sau.

Nhìn thấy hai người đi theo, chàng trai vui vẻ nở nụ cười.

“Tôi cũng xin phép giới thiệu một chút về ngôi nhà, mua nhà ở chỗ tôi là cực kỳ có lời. Nhà ở gần cuối con hẻm, phía bên kia còn có một cái cổng rất gần chợ nên rất thuận tiện cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày......”

“Nhà ở là nhà lầu ba tầng, nên phải tốn rất nhiều chi phí trang hoàng cho ngôi nhà, Hai người nhìn qua là có thể thấy được.”

Chàng trai nải nhải không ngừng, trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo.

Diệp Kiều mỉm cười, không nói gì cả, chỉ đi theo bên cạnh Lục Thừa, vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh trong hẻm.

Hẻm nhỏ khá sâu, từ đầu hẻm đi vào cũng phải trăm mét, trên đường đi vào còn có một lối rẻ.

“Chính là nơi này, hai người vào đi.”

Chàng trai lấy chìa khóa ra, mở cánh cửa có cảm giác được thiết kế, để Diệp Kiều cùng Lục Thừa đi vào.

Bên trong rất yên ắng, không có người ở và an toàn.

Sau khi mất vài giây để phán đoán, Lục Thừa nắm tay Diệp Kiều bước vào.

Vừa mới bước vào, Diệp Kiều lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây có lẽ là sân sau, bên trong là những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy và những gian hàng đã được quy hoạch cẩn thận, cô rõ ràng là đang ở Thâm Thành, nhưng ở đây lại mang đến cho Diệp Kiều cảm giác cô đang ở vùng sông nước Giang Nam.

“Có phải rất đẹp không?”

Chàng trai nhìn thấy Diệp Kiều xem đến ngây ngẩn, thì cực kỳ đắc ý.

“Cái này là do chú của tôi để lại cho tôi...... Chú ấy lúc còn trẻ đã đi du học ở Viêm Quốc, sau đó được mời trở về để làm nghiên cứu, nhưng mấy năm trước chính sách thay đổi, chú ấy bị...... Bắt đi, chịu rất nhiều khổ cực, rốt cuộc chịu không nổi, mấy năm trước mang theo người nhà suốt đêm chạy trốn. Còn ngôi nhà này chú ấy để lại cho tôi.”

Chàng trai vừa nói, vừa nhớ về người chú của mình chạm nhẹ lên nhánh cây đã rũ xuống, rồi chỉ vào vị trí dưới gốc cây.

“Sân này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, lúc trước rất đẹp. Ở đây còn có một cái xích đu nhưng sau này đã bị người khác gỡ xuống rồi.”

“Đúng rồi, tôi mang hai người lên trên lầu nhìn thử.”

Sau khi bình tĩnh lại, chàng trai tiếp tục nở nụ cười, dẫn Diệp Kiều cùng Lục Thừa vào trong nhà.

“Tôi tên là Trương Tiêu. Trương gia chúng tôi trước kia cũng được xem là một gia đình lớn, có hơn 20 người trong cùng một gia đình gồm bốn thế hệ. Năm đó khi chú tôi mua nhà cũng nghĩ đến cả nhà sẽ ở cùng với nhau, cho nên ở đây có tổng cộng là 18 phòng.”

Sau khi nhìn một vòng căn nhà, Diệp Kiều cảm thấy rất hài lòng đối với căn nhà này.

Cho dù cô là người thế kỷ 21 xuyên tới đây, cũng không thể không nói chủ cũ của ngôi nhà này rất có mắt thẩm mỹ, ba tầng lầu đều được trang hoàng nội thất rất hoàn thiện, màu sơn được sử dụng là một màu sắc đặc biệt, với màu chủ đạo là màu trắng cổ điển và một số nơi được trang trí bằng cây xanh.

Đương nhiên, những cây xanh đó hiện tại không còn nữa, nên chỉ có thể biết dược những điều đó qua lời miêu tả của Trương Tiêu.

“Nên Hai mươi người có thể ở đây thoải mái.” lo lắng Diệp Kiều và Lục Thừa sẽ không thuê nhà, Trương Tiêu có chút thấp thỏm.

Vốn dĩ vị trí nhà ở của chú anh ta rất tốt, gần đường lớn và chợ, cách một con phố có một trung tâm mua sắm và thành phố điện tử Thâm Quyến đáng lẽ không cần phải lo lắng. Nhưng những người quen thuộc xung quanh đây sẽ không đến thuê, dù sao chú của anh ta cũng đã trốn đi, mọi người lại sợ trong lúc thuê sẽ có rắc rối tìm đến.

Hơn nữa, Trương Tiêu cũng không muốn biến ngôi nhà của chú mình trở thành nhà trọ, bởi vì một khi ngôi nhà được thuê bởi nhiều hộ gia đình khác nhau, môi trường sống xung quanh nhất định sẽ trở nên bẩn thỉu và lộn xộn, ngôi nhà chắc chắn sẽ bị hủy hoại

“Nếu hai người muốn thuê, tôi sẽ giảm giá một chút cho hai người. Vốn dĩ tôi cũng không muốn cho thuê căn nhà này lắm......” Trương Tiêu nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy hoài niệm. “Nơi này vẫn còn những dấu vết của ông bà nội tôi khi còn sống ở đây, tôi là do một tay ông bà nội nuôi lớn, nên nếu như cho thuê tôi không thể thấy được những dấu vết đó nữa.”

Diệp Kiều không chỉ một lần nghe được sự hoài niệm trong lời nói của cậu ta, vậy vì sao cậu ta lại cho thuê? - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

“Vậy vì sao cậu lại......”

Trương Tiêu thở dài, vẻ mặt đau khổ: “Mẹ của tôi đang bị bệnh rất nặng, nên tôi cần rất nhiều tiền để chữa bệnh cho bà ấy, Vốn dĩ tôi định bán đi nhưng lại không có ai dám mua, nên tôi nghĩ đến việc cho thuê, ít nhất tôi có thể trả được tiền viện phí cho bà ấy dưỡng bệnh.”

Diệp Kiều nhìn Trương Tiêu không giống như nói dối: “Cậu định cho thuê bao nhiêu tiền một tháng? Nếu giá phải chăng, chúng tôi có thể sẽ thuê ngôi nhà này.”

Lục Thừa đứng ở bên cạnh cũng không ngăn cản, thật ra anh cũng cảm thấy ngôi nhà này rất tốt, ít nhất so với ngôi nhà của anh ở thôn Hạ Hà tốt hơn rất nhiều.

“30 đồng một tháng. Không thể bớt hơn nữa.” Trương Tiêu cắn răng, nói ra một con số.

“30 đồng......” Diệp Kiều khẽ cau mày, cô nhìn về phía Lục Thừa. “A Thừa, nhà máy quốc doanh của chúng ta, công nhân một tháng được lãnh bao nhiêu tiền lương?”

“Hai mươi đồng.” Lục Thừa lập tức hiểu ý cô, bình tĩnh trả lời.

Diệp Kiều làm ra vẻ bối rối: “30 đồng thực sự là quá đắt...... Đồng chí Tiểu Trương, chắc cậu cũng nhìn ra, chúng tôi đều là người Thâm Thành tới đây làm công...... Thuê căn nhà này cũng vì muốn ở chung với các đồng hương, có thể dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau. Nếu tiền thuê nhà của cậu cao như vậy, chúng tôi thực sự thuê không nổi......”

Làm công? Trương Tiêu mở to mắt không dám tin, cặp vợ chồng trước mắt anh ta thật sự không giống đi làm công. Người đàn ông thì ăn mặc giản dị, với một chiếc áo sơ mi và quần tây đen, dù vén tay áo lên cũng không làm ảnh hưởng đến khí chất của anh ta. Còn người phụ nữ thì có vẻ ngoài thanh tú, nhìn rất giống được sống trong nhung lụa.

Chẳng lẽ anh ta tìm lầm người?

Nhưng mà, tiền viện phí của mẹ không thể nợ được nữa, hôm nay anh ta nhất định phải lấy được tiền.

Trương Tiêu nghiến răng nói: “Vậy mấy người chỉ cần trả 25 đồng một tháng là được! Nhưng mà, tôi nói trước, mấy người phải giữ gìn ngôi nhà này, nếu nó có bị hư hỏng gì, mấy người nhất định phải bồi thường!”

Diệp Kiều kích động siết chặt ngón tay của Lục Thừa ở sau lưng.

Lục Thừa cảm nhận được cảm xúc kích động của cô, trong mắt hiện lên ý cười, xoay bàn tay lại, cầm lấy đầu ngón tay cô không buông.

Diệp Kiều ngữ khí kiên định: “Không thành vấn đề! Một tháng 25 đồng, chúng tôi thuê!”

“Được.” Chàng trai nhẹ nhàng thở ra, “Vậy chúng ta sẽ đi ký hợp đồng.”

Là thành phố có nền kinh tế thị trường phát triển nhất ở Thâm Thành, chính phủ đã ban hành mẫu hợp đồng cho thuê, phương thức thanh toán là trả một phần tiền đặt cọc và ba lần thanh toán.

Ba người họ đến văn phòng tiểu khu để lấy hợp đồng, kiểm tra đối chiếu để không có sai sót gì.

“Đúng rồi, anh có thể thêm vào hợp đồng một điều khoản nữa được không. Nếu anh có ý định bán ngôi nhà này đi, thì người đang thuê có thể được ưu tiên mua lại căn nhà được không?” Diệp Kiều thật sự rất thích ngôi nhà này, nếu không phải cô cùng Lục Thừa tiền trong tay không đủ, thì cô rất muốn mua.

Trương Tiêu kinh ngạc nhìn về phía cô: “Cô muốn mua?”

“Đúng vậy, nó thật xinh đẹp.”